Bởi vậy, bụng đã ưng lắm nhưng
gã vẫn cẩn thận tra hỏi :
“ Năm nay em nhiêu tuổi ?”
Em gái cười thành thạo :
“ Mười sáu tuổi rưỡi rồi chứ
bộ…”
“ Xạo, không khéo lại mới có
mười hai tuổi rưỡi thì chết anh …”
“ Không tin hả ? Không tin anh
coi chứng minh em nè…”
Em gái phẫn nộ rút phăng ngay
giấy ra ấn vào tay gã. Thời buổi này hay thật, gã bật cười, đi tàu đi xe đi máy
bay, vào dịch vụ internet, nhận thư bảo đảm….và cả đến các em gái đi bán cái
“tự có” tuốt luốt đều phải xuất trình giấy chứng minh nhân dân . Gã xăm
xoi chẳng khác hải quan coi hộ chiếu, hình đúng rồi, còn mọi thứ chưa chắc , cứ
cẩn thận là hơn. Gã nắm ngón tay cô bé so sánh với dấu tay trên giấy rồi đưa
trả lại :
“ Giấy rởm…chỉ có hình là của
em thôi…”
Cô bé cười khanh khách :
“ Bộ anh là công an hình sự
hả? Mà lo gì, bà chủ góp hụi chết cho cả Phường lẫn Quận rồi…Thôi
mình vào phòng lạnh cho mát đi anh …”
Gã thư ký đảo mắt nhìn quanh,
con nhỏ này nói đúng, quán xá gì tiếp viên nhảy cả lên bàn múa sexy cho thực
khách coi thế kia thì ngoài vùng phủ sóng của công an thật rồi. Mà xem ra khó
cưỡng được cái hấp dẫn kinh hồn của em gái, thế là gã tắc lưỡi, gật đầu bước
theo em lên lầu 2 vào một phòng nhỏ, đèn mầu, máy lạnh lẫn tiếng ca cải
lương phát ra từ cái máy đĩa trong góc. Em gái biến nhanh vào toilette rồi
thoắt cái, em đã ẹo ẹo đi ra trên người chẳng còn mảnh vải
nào ngoài cái khăn mỏng vắt vai. Ôi trời, gã dẫu quen “nam chinh bắc chiến”
cũng phải đờ người trước sexshow đang diễn ra. Thế rồi khi gã đã ôm được khối
non tơ vào lòng, hồn vía sắp lên mây, em gái bỗng đẩy bật ra, xoè tay cười giòn
:
“ Làm thủ tục “đầu tiên”
đi anh…”
“ Xong đã, sao chắc lép thế ?”
“ Nội quy bà chủ đề ra vậy mà
…”
Gã thư ký cáu kỉnh :
“ Vứt mẹ nội quy đi. Bao
nhiêu ?”
“ Tuỳ anh cho nhiêu cho, mình
chơi…văn nghệ mờ…”
“ Ba trăm được không ?”
Em bé ngồi phắt ngay dậy,
nguây nguẩy :
“ Mèn ơi, sao anh đánh giá
hương đồng cỏ nội thấp quá vậy ? “
“ Thôi bốn trăm xong béng…”
“ Không được đâu, giá trót
cũng 7 tờ, em hàng mới mà anh…”
“ Bộ em là hoa hậu học đường
chắc ? Hét cao quá vậy ?”
Em bé thỏ thẻ kể lể nào tiền
phòng, tiền ăn chia với bà chủ, tiền bảo kê.. còn lại cho em chẳng
được bao nhiêu làm gã thư ký sốt ruột đếm xoẹt ngay 7 tờ bác Hồ xanh quăng ra
giường :
“ Thôi đây, được chưa ?”
Em dắt kỹ vào áo trong cười
ngỏn nghẻn :
“ Vậy được rồi…anh “đi” nhẹ
nhẹ thôi nha…mà không được hôn vào miệng đâu đấy…”
“ Lại còn thế nữa ?”
Cô gái kéo người gã xuống :
“ Cái đó chỉ dành cho người
yêu thôi …”
Gã bật cười :
“ Mẹ ơi, nguời yêu em nó trông
thấy cảnh này nó giết anh…”
“ Đâu có, nó còn ở quê mà,
thôi lẹ lẹ lên anh…”
Gã thư ký đành tắc lưỡi tấn
công vào mọi nơi mọi chỗ trừ ra có mỗi vị trí em gái đã “xí” cho người
yêu dưới quê. Thế rồi cuộc mua bán đang hồi cao trào, bất chợt có tiếng đập cửa
ầm ầm, tiếng nguời gọi gấp “ mở ra , mở ra”. Gã thư ký hoảng hồn chưa kịp hiểu
có chuyện gì, cửa đã bật tung, đèn flash máy hình loe loé , ba bốn gã mặt mày
bặm trợn ào ào kéo vào, trong có cả cảnh sát áo xanh. Gã điếng cả nguời, thôi
chết mẹ, đúng tổ kiểm tra liên ngành vẫn thường nhảy dù vào các nhà hàng, khách
sạn có chứa mãi dâm giống như ở dưới tỉnh gã vẫn chỉ đạo.
“Giấy tờ ?”
Tên áo xanh quát lên, mặt hầm
hầm như đang muốn ăn tươi nuốt sống hai kẻ phạm tội. Gã đành trình ra nào chứng
minh nhân dân nào giấy công vụ. Hắn đọc sơ qua rồi cười khảy :
“ Cán bộ Uỷ ban tỉnh mà đi
chơi gái ? mà lại gái vị thành niên mới chết chớ …”
Gã lắp bắp :
“ Cô này…cô này đã ngoài 16
tuổi rồi mà, tôi đã coi chứng minh nhân dân…”
Tên áo xanh trợn mắt :
“ Vậy hả ? Vậy để coi cổ nhiêu
tuổi …”
Rồi hắn quay sang cô bé :
“ Giấy tờ đâu ?”
Em gái tỏ vẻ sợ sệt :
“ Dạ…dạ cháu chẳng có giấy tờ
gì …”
“ Năm nay nhiêu tuổi rồi ?”
“ Dạ cháu đang học lớp 7 mới
12 tuổi rưỡi thôi ạ…”
Hắn quay sang gã thư ký đắc ý
:
“ Thấy chưa ? Giao cấu với gái
vị thành niên là phạm tội cưỡng dâm nghe chưa ?”
Gã cãi :
“ Chính cô ấy cho tôi coi
chứng minh nhân dân mà…”
Em gái tỉnh bơ :
“ Cháu cho coi hồi nào ? Cháu
làm gì có giấy mà cho coi…”
Con nhãi giở mặt rồi, gã thư
ký rũ xuống như quả bóng xì hơi, tụi nó gài độ , gã thầm kêu lên, rõ già đầu mà
dại, kẹt bẫy còn oan nỗi gì ? Tên áo xanh lập biên bản bắt quả tang đối tượng
giao cấu với gái vị thành niên chìa vào mặt gã thư ký cười rất đểu :
“ Mời đồng chí uỷ ban ký vào
đây cho. Đồng chí chắc rành luật hình sự ? Tội hiếp dâm thuộc khung hình phạt
từ 15 năm tới chung thân…”
Gã thư ký chợt tỉnh, đã tới
lúc vào cuộc rồi đây, gã gạt tờ biên bản sang bên, móc túi lấy điện thoại di
động ra gọi :
“ A lô…anh Bảy Thanh đấy ạ, em
Tư đây…vâng vâng, em mới dưới tỉnh lên…em khoẻ, tối nay em ghé
anh…”
Tên áo xanh tròn xoe mắt :
“ Ong gọi cho ai thế ?”
Gã thư ký giọng oai vệ :
“ Gọi đồng chí Bảy
Thanh, Phó chỉ huy lực lượng công an phụ trách hình sự , hẹn tối nay tới
làm việc …”
Tên áo xanh đổi hẳn thái độ,
mặt nghệt ra như thằng thua bạc. Gã thư ký tiếp luôn :
“ Ong giữ lại máy chụp hình ,
cho mọi nguời ra hết, tôi cần nói riêng với ông …”
Tên áo xanh vẫy tay đuổi tổ
kiểm tra liên ngành ra khỏi phòng còn quát theo :
“ Đóng cửa lại…”
Gã thư ký lên giọng oai vệ :
“ Các ông rình tôi dưới tỉnh
lên để gài độ hả ?”
Tên áo xanh thận trọng :
“ Chẳng có ai gài hết trơn,
đồng chí đi mua dâm bị bắt trong lúc tổ kiểm tra liên ngành đột nhập vào khách
sạn nên phải lập biên bản, thế thôi…”
“ Vứt cha nó cái biên bản ấy
đi, anh đòi bao nhiêu ?”
Tên áo xanh nhìn chằm chằm vào
mặt gã thư ký. Đôi tròng mắt gã thoáng vẻ vừa mừng rỡ vừa cảnh giác . Hắn
đập đập cây bút bi lên cặp giấy, ra vẻ thông cảm :
“ Nói thật với đồng chí, chúng
tôi làm vầy cũng là để bảo vệ cán bộ thôi. Chẳng may con bé ấy nó nhiễm “ết” nó
lây sang đồng chí thì Đảng và Nhà nước ta mất một cán bộ cấp tỉnh. Tôi sẵn sàng
bỏ qua cho đồng chí lần này để đồng chí rút kinh nghiệm , ngặt vì…”
Gã thư ký sốt ruột :
“ Vì sao ?”
“ Vì trong tổ kiểm tra liên
ngành có tới những bốn thành viên mình tôi đâu có quyết định được…”
“ Thành viên trong tổ là cái
mẹ gì, tôi còn lạ gì mấy ông. Cứ ra giá đi cho xong béng…’
Tên áo xanh bước tới nắn túi
làm gã thư ký vùng ra :
“ Ong làm cái trò gì thế ?”
“ À…thử coi đồng chí có máy
ghi âm trong người không ? “
“ Lại còn thế nữa kia ?”
Gã thư ký tức mình lộn hết túi
áo trong, áo ngoài, dốc ngược cả cái các táp cho hắn coi. Hắn cười hì hì :
“ Đồng chí thông cảm. Thời
buổi ngày nay cứ phải là…nâng cao cảnh giác…”
“ Vậy được chưa ? Bao nhiêu ?”
“ Thông cảm với đồng chí tỉnh
ta đã kết nghĩa với thành phố nên chỉ đề nghị đồng chí nộp lệ phí
có…5 vé thôi…”
“ 500 đô ? Anh định bắt chẹt
tôi đấy hả ?”
“ Tại đồng chí chưa nắm được
giá cả thị trường đấy thôi, tuần trước một vị Thứ trưởng ngoài Hà Nội vào đây
mua dâm nhằm gái vị thành niên, phải đưa lên Quận giải quyết mất 2000 đô chứ
không ít…”
Gã thư ký thở hắt ra, đành đếm
cho gã đủ 5 tờ 100 đô, lấy lại tờ biên bản và cuộn phim vừa chụp. Tên áo xanh
cười nhăn nhở :
“ Hôm nào xuống tỉnh công tác
tôi ghé thăm đồng chí nha…”
Gã thư ký nhăn mặt không thèm
đáp, bước nhanh ra khỏi phòng nhưng bị gọi giật lại :
“ À này…đồng chí về nhớ đi thử
máu ngay nha. Con nhỏ vừa nãy bị “ếch vồ” cả năm nay rồi đó…”
Gã thư ký quát lên :
“ Mấy ông biết vậy sao vẫn để
nó hành nghề ?”
“ Cái này thuộc phòng chức
năng “ chống tệ nạn xã hội”, tụi tôi chỉ có nhiệm vụ đi kiểm tra thôi đồng chí
ơi. Thế ở dưới tỉnh các đồng chí có quản lý được gái mãi dâm không ?”
Gã thư ký quay ngoắt không nói
một lời, mẹ kiếp, cái xứ sở này không trở lại thời đồ đá mà về thời đồ…đểu là
đúng quá rồi còn oan ưc nỗi gì ? Ở dưới tỉnh dẫu sao cũng là đất của gã, người
xung quanh còn nhìn gã với ánh mắt nể sợ, lên cái thành phố lớn nhất nước này
đi đâu cũng gặp cạm bẫy.
***
Ngay tối hôm đó gã gặp tên giáo vụ tại một quán cà phê
vườn bên sông Sàigòn. Hắn giương cặp mắt ốc nhồi sau cặp kính dày :
“ Dứt điểm được chưa ? Ong Chủ tịch có ý kiến sao ?”
Gã thư ký rời mắt khỏi cặp đùi em gái bưng cà phê váy
ngắn cũn :
“ Phần tôi 12 phần trăm được không ?”
“ Chèn ơi, tôi tưởng cậu dứt giá rồi mới gặp tôi chớ.
Làm ăn vầy thật quá con nít…”
Hắn đứng dậy bỏ đi . Gã thư ký vội kéo lại :
“ Thôi được, thôi được… tôi đồng ý…”
Gã đếm đếm đủ bốn ngàn rưởi đô cho tên giáo vụ nhưng
lại bắt hắn viết giấy biên nợ nhận vay năm ngàn. Tên này nhét tiền vào túi cười
vui vẻ :
“ Vậy cậu cũng chén năm trăm của ông Chủ tịch ngon sớt
còn gì …”
Mẹ kiếp, vừa đúng bằng số tiền nộp cho thằng cảnh sát
áo xanh ở nhà hàng đồng quê, rõ của thiên lại trả địa, đồng tiền bây giờ cứ
quay theo những vòng ma quỷ thế đó. Gã thư ký nhăn nhó :
“ Ong còn ăn gấp mười lần tôi kìa…”
“ Vậy chừng nào chi hết số còn lại đây ?”
“ Phải để ông ấy chạy tiền đã chớ ?”
“ Ui chết…Chủ tịch tỉnh thiếu gì tiền, mười lăm ngàn
đô nhằm nhò gì với ổng. Tôi cho cậu đúng một tháng, một tháng thôi, quá hạn
không giải quyết coi như cậu mất tiền cọc và cái giâý đó sẽ gửi cho ..ông Sáu
…”
“ Ong Sáu nào ?”
“ Sáu bí thư tỉnh cậu chứ còn Sáu nào ?”
“ Thằng đểu…”
“ Ô hay…làm ăn nó phải thế chứ ? Phải bài binh bố
trận, chắc đánh chắc thắng, thế cậu tưởng tôi chỉ có tấm bằng rởm là ăn được 20
ngàn đô đấy hả ?”
Gã thư ký ngẩn người, chơi với bọn thành phố mới rõ ra
mình vẫn là dân tỉnh lẻ, không tỉnh táo tính toán, thua là cái chắc.
Hôm sau gã phóng xe về gặp ông Chủ tịch gấp. Lúc này
gã đang đắn đo coi có nên “bật mí” cho ông Chủ tịch biết hết mọi chuyện
tày đình của bà Phu nhân để ông lo tiếp phần sau không ? Nhất vụ lo giấy tờ rởm
cho lão Thuộc, nếu qua mặt ông, làm việc thẳng với ông Ba- Giám đốc công an,
sau này nó mách lại thì gã toi mạng. Ong Chủ tịch nhìn bộ dạng thằng thư ký rầu
rĩ và im lìm bèn quát phủ đầu :
“ Mày làm gì mà đi biệt mấy ngày liền ?”
“ Oi chú Hai ôi, con mệt muốn chết, gặp được thằng đó
đâu có dễ, nó sợ mình gài nó nên thử thách ba, bốn lần mới cho gặp…”
Gã rút trong cặp ra tờ biên nhận và bản photo mảnh
bằng tốt nghiệp phổ thông trung học rởm đưa cho ông Chủ tịch. Ong chộp ngay
lấy, xem xét kỹ càng.
“ Có đúng cái thứ ngày xưa mày chạy cho tao không ?”
“ Đúng i xì , giấy này con đã nộp vào hồ sơ học Đại
học kinh tế cho chú hồi đó, chẳng hiểu sao thằng này nó có được ?”
Ong Chủ tịch bỗng thấy tiếc tiền:
“ Có thế này mà những hai chục ngàn đô ?”
“ Nó hẹn trong một tháng mình không nộp đủ tiền nó sẽ
gửi bản chính cho ông Sáu Bí thư…”
Ong Chủ tịch tái mặt :
“ Sao nó biết ông Sáu ? Sao nó biết ?”
“ Vậy mới là dân chuyên nghiệp. Nội tình công tác tổ
chức của tỉnh ta ra sao nó biết hết…”
Ong Chủ tịch trầm ngâm :
“ Mày thử dò coi nó thuộc dây thằng nào trong thường
vụ ?”
“Oi trời ôi, nó kín như bưng sao dò được. Nhưng con
biết chắc tụi này chỉ làm tiền thôi, không tham gia đấu đá nội bộ đâu …”.
Ong Chủ tịch cầm bản photo lên ngắm nghía. Mẹ kiếp nội
trong hàng ngũ cán bộ tỉnh này có thằng nào là không xài bằng rởm ? Điều tra
đến tận ngọn nguồn thì ngay cả anh Sáu Bí thư cũng “dính” chứ hơn gì ông ? Chỉ
có điều chưa thằng nào động tới thôi. Vả lại anh Sáu thuộc cỡ cán bộ cao cấp,
trung ương quản lý, hồ sơ lý lịch thuộc loại bí mật quốc gia, bố thằng nào dám
mó dế ngựa. Ngay cả của ông nữa, cũng thuộc loại được cất giữ trong kho kín của
Ban tổ chức trung ương, vậy mà thằng đó moi được ra hẳn phải có thế lực nào đó
chứ không chỉ đơn giản là một thằng giáo vụ tép riu. Đằng sau chuyện này còn
cái bẫy gì nữa đây ? Ong đắn đo :
“ Vậy ý kiến mày ra sao ?”
Gã thư ký cũngra bộ suy nghĩ. Xúi ông Chủ tịch chi
tiền sốt sắng quá thế nào ông cũng nghĩ mình ăn chia, thôi cứ chơi kiểu nước
đôi :
“ Chuyện này…con thấy chú Hai phải tính kỹ. Coi có cần
thiết phải chi một số tiền lớn vậy không ? Nó muốn gửi ông Sáu thì cứ cho nó
gửi, làm gì nhau ?”
Ong Chủ tịch trợn mắt :
“ Mày nói vậy mà nghe được ? Ong Sáu mà vớ được tấm
bằng này thì tao chỉ có nước về hưu ? Rồi dậu đổ bìm leo, bao nhiêu chuyện khác
tụi nó sẽ khui ra bằng sạch…”.
Gã thư ký vẫn lặng thinh, cứ mặc kệ ông nuốt cho trôi
viên thuốc đắng này đi, trước sau ông cũng phải “nôn” tiền ra thôi. Vừa
lúc đó “con di động” của gã thư ký đổ chuông thánh thót. Ra bà Phu nhân. Bà
quát tháo ầm ĩ vì sao lại chuyển cái gói quà kinh tởm của lão Thuộc ấy
cho bà ? Nghe chửi xoe xoé trong máy mà gã thư ký vẫn tươi tỉnh vâng dạ rối
rít. Sau cùng gã mới rành rọt :
“ Chú Hai đang ở đây, thím nói chuyện với chú nha…”
Bên kia đầu dây lửa giận của bà Phu nhân chợt
tắt ngúm như có nước lã dội vào. Lập tức bà đổi giọng, rối rít hỏi ông Chủ tịch
có khoẻ không, chừng nào đi Vũng Tàu tắm biển rồi cả nhà cùng về ? Nói rồi bà
lại đưa máy cho cô tiểu thư líu lo “ba ơi, con khoẻ rồi nè…con nhớ ba
lắm…ba tới đây với con đi…” làm ông Chủ tịch sung sướng tưng bừng. Ong thôi
không la hét gã thư ký nữa , chấp nhận trả nốt tiền lấy bản chính văn bằng rởm
về. Ong còn hào phóng hẹn gã tới chiều ghé ông ăn cơm nhân thể bàn việc.
Trong lúc đó cơn giận trong bà Phu nhân trở lại đùng
đùng. Gói quà ông Thuộc nhờ gã thư ký chuyển, bà chưa kịp mở, để luôn ở bàn rồi
leo lên giường nằm, mệt quá ngủ quên mất. Gần trưa tiểu thư Kim Anh đi chơi về
nhìn thấy, nổi máu tò mò dở ngay ra coi. Chà, có ai biếu xén gì bà già mà
gói ghém kỹ vậy, chắc phải dây chuyền có gắn hột xoàn hoặc đồng hồ vàng
hẳn. Một lần vải nhựa, một lần giấy kiếng, một lần giấy điều mới đến cái hộp
…Cô tiểu thư hồi hộp, run tay mở ra rồi như mó vào cục than hồng cô vứt toạch
ngay xuống đất rú lên hãi hùng. Bà Phu nhân chợt thức, ngồi nhỏm dậy :
“ Chuyện gì vậy ?”
“ Ối má ôi, cái gói…cái gói…”
Bà Phu nhân hiểu ra, cau mặt :
“ Quà người ta gửi cho tôi, ai cho cô mở ra ?”
” Nhưng má coi kìa…ôi khủng khiếp, khủng khiếp…”
Vừa cầm lên tay, bà Phu nhân đã hiểu ngay nó là cái gì
– một lóng xương của ông Ba Tạ mà cái cái cối xay thịt của bà đã bỏ sót. Bà
điện ngay cho thằng thư ký chửi một chặp về tội đã chuyển cái gói của nợ ấy cho
bà. Í chèn ơi, cái lão Thuộc ấy xỏ xiên đây mà. Lão muốn nhắc bà chớ có quên
cái vụ lo giấy tờ cho lão. Lão già này thật ghê gớm khôn ngoan, gian hiểm lắm
chứ không phải loại tầm thường. Nhưng mà…tìm cách chiêu mộ được lão làm tay
chân hẳn sẽ rất đắc lực. Và rồi trời đất giun giủi, biết đâu, phải biết đâu mai
kia lão thay thế được ông Ba Tạ phục dịch bà lại chẳng đáng mặt trượng
phu gấp mấy lần ấy chớ ? Nếu được vậy thì đúng trời xếp đặt, ông thày nhân điện
chết thảm vậy chắc cũng thông cảm với bà. Để rồi bà sẽ tìm cách đưa ông
lên chùa cúng kiếng cho vong linh ông được siêu thoát, phù hộ cho bà.
Cô tiểu thư thấy mẹ cứ ngồi thừ với lóng xương
trong tay, sốt ruột :
“ Kìa má…liệng nó đi chớ…má cứ cầm trên tay nom kỳ
thấy mồ…”
Bà Phu nhân chợt trừng mắt :
“ Sao lại liệng đi, ông Ba Tạ còn lại một chút này
phải để lại mà cúng kiếng cho ổng chớ…”
Cô Kim Anh bật cười :
“ Má xay nhỏ ổng ra, đổ vào toa lét còn bầy đặt …”
Bà Phu nhân mặt đỏ tía tai, rít lên :
“ Vậy mới phải cúng. Giờ cô thay đồ lên chùa với tôi
thắp cho ổng nén nhang…”
Cô tiểu thư từ chối phắt, cả đêm qua cô đã “chơi bạo”
với đám bạn của Tuyết Nhi, người rã rời, giờ chỉ muốn lăn ra giường. Bà phu
nhân đành vẫy ta xi đi một mình lên ngôi chùa nhỏ mãi ngoài bờ biển. Bà leo
theo con đường nhỏ phủ đầy hoa sứ trắng lên đồi. Chùa vắng vẻ, sư bà đang lúi
húi quét sân. Bà Phu nhân mượn cái đĩa bầy hộp xương ông thày nhân điện, đặt
lên bàn thờ Phật thắp nhang xì sụp khấn vái. Ong ơi, bữa nay tôi đưa ông lên
chùa để Phật độ cho ông lên miền cực lạc. Ong sống khôn chết thiêng phù hộ cho
tôi vượt qua được rủi ro, tai ách, ăn nên làm ra, ngày càng mạnh khoẻ…Bà Phu
nhân khấn được tới đó, nước mắt đã giàn giụa, nức nở không nói nên lời, hẳn
dưới suối vàng ông Ba Tạ cũng mát lòng mát dạ về những giây phút hiếm hoi
thương ông thiệt tình của bà.
Cúng xong bà Phu nhân thả bộ ra sau chùa. Phía trước
là biển loá nắng chạy ra xa tít, dưới chân nơi bà đứng nhấp nhô
những vầng sóng đuổi nhau vào bờ. Bà đứng lặng giây lát rồi cầm hộp xương ông
thày nhân điện dang thẳng tay ném xuống. Chiếc hộp vạch một đường cong cong rồi
mất hút , chắc nó đã chìm xuống đáy biển. Thôi thế là xong, vĩnh biệt thày Ba
Tạ. Có tiếng người đằng hắng phía sau làm bà Phu nhân giật nảy mình. Sư bà bước
lại gần :
“ Chào thí chủ…thí chủ vãn cảnh chùa…”
“ Dạ vâng…phong cảnh ở đây đẹp quá…”
“ Xin cho hỏi…thí chủ vừa ném cái gì xuống dưới đó ?”
Bà Phu nhân tái mặt :
“ Ném cái gì ? Tôi có ném cái gì đâu ? À thôi phải
rồi…tôi …tôi phóng sinh cho con cá đấy mà…”
“ A di đà Phật….vậy mời thí chủ xuống trai phòng dùng
nước…”
Bà Phu nhân chẳng còn lòng dạ nào thăm chùa nữa, bà
vội vàng bỏ tiền vào hòm công đức rồi cáo từ sư bà, bước nhanh xuống
đường.
Vừa tới nơi bà chợt thấy một đám người đang xúm xít
ngoài bãi cát. Nổi máu tò mò bà bước lại gần. Oi trời đất ôi, một cái xác chết
đàn ông nằm còng queo dưới nước đang bị sóng đánh dập dềnh dạt vào bờ. Bà Phu
nhân tính quay lui nhưng có cái gì đó cứ giun giủi bà bước tới, bước tới. Bà
len qua đám người đi lại gần người xấu số và chợt trợn mắt vì kinh hoàng.
Cái người chết đó sao giống ông…Ba Tạ quá vậy ? Bà dụi mắt nhìn kỹ ? Trời ơi,
bà đang tỉnh hay mơ đây ? Đúng ông Ba Tạ rồi …bà đã…bà đã…xay nhỏ ông ra, cho
ông trôi theo dòng nước bàn cầu rồi sao ông còn nằm đây ? Bà bỗng thấy trời đất
quay cuồng , người lảo đảo như muốn ngã. Người đàn bà đứng kế bên vội vàng xốc
bà dậy :
“ Này bà…bà muốn xỉu hay sao vậy ?”
Bà Phu nhân thều thào :
“ Không…tôi không sao cả ?”
“ Phải ông kia là chồng bà không ?”
“ Ong nào ?”
“ Cái ông chết trôi kia kìa ?”
Bà Phu nhân sợ hãi :
“ Không phải, không phải…tôi…tôi không biết…”
“ Tôi cứ tưởng bà nhìn thấy người thân nên mới xỉu…Vậy
để tôi đưa bà đi…”
Người đàn bà tốt bụng dìu bà Phu nhân lên đường nhựa,
vẫy ta xi đưa bà lên xe. Lúc này bà Phu nhân mới hoàn hồn, ôi chao ôi, sao cái
xác chết đó lại là ông Ba Tạ được nhỉ ? Không, không thể nào có chuyện đó. Chắc
mấy hôm nay thần kinh căng thẳng làm bà hoa mắt nhìn nhầm vậy thôi. Bà yên tâm
nghĩ vậy rồi chỉ lát sau bà lại bác bỏ nó. Không, đúng là ông Ba Tạ rồi còn gì
? Bà nhầm sao được? Bà đã thuộc lòng khuôn mặt ông, dáng người ông, không
thể có chuyện nhìn nhầm được . Xe ta xi đưa bà vào thành phố chạy qua những cửa
hàng, những dãy nhà và chạy qua phố “chợ người”. Bà nhìn ra ngoài và mừng rỡ
nhận ra ông Thuộc đang đứng dưới gốc cây bàng, chắc đang chờ người tới mướn. Bà
ra hiệu cho xe táp vào lề đường, rối rít gọi :
“ Ong Thuộc …ông Thuộc…”
Ong Thuộc đã nhận ra bà, chạy tới :
“ Chào bà…bà lại thuê tôi đi chôn người nữa à ?”
Bà Phu nhân cau mày :
“ Không không, không chôn ai cả, tôi có việc cần gặp
ông…”
Bà mở cửa xe cho ông Thuộc lên ngồi cạnh bà, ra hiệu
cho lái xe chạy ra ngoài biển. Xe cứ chạy mãi, bà vẫn ngồi im mặt lầm lầm khiến
ông Thuộc cười thầm trong bụng. Chắc hẳn gã thư ký đã chuyển cho bà cái gói đó,
bà đã mở ra coi và lúc này bà đang tính chuyện trừng phạt ông đây. Oi trời ôi,
xay nhỏ người tình ra đổ vào bàn cầu, đàn bà như thế dễ có mấy tay, ông chỉ lưu
lại có mỗi lóng xương cho bà làm kỷ niệm thì có gì ghê gớm lắm đâu .
***
Bà
Phu nhân ra hiệu cho xe rẽ vào quán vắng sát biển. Khi còn lại hai người, bà
mới hất hàm hỏi ông Thuộc :
“
Ong đã chôn cái xác ấy thật chưa ?”
Ong
Thuộc tròn xoe mắt :
“
Sao bà hỏi lạ vậy ? Thằng thư ký không báo cáo với bà à ?”
“
Có báo, nhưng vừa nãy đi chùa , chính mắt tôi thấy xác ông Ba Tạ trôi dạt vào
bờ ngay cửa chùa …”
Ong
Thuộc phì cười :
“
Bà quên rồi à ? Làm gì còn cái xác nào ? Bà chỉ đưa tôi mấy gói xương tôi mang
chôn trên rừng rồi còn xác nào ?”
“
Vậy mới lạ …tôi thấy đúng cái xác ông thày thiệt mà…”
Nhìn
mặt bà Phu nhân, ông Thuộc kêu lên :
“
Bà bệnh rồi…đúng bà bệnh rồi…”
Bà
phu nhân cúi mặt :
“
Không lẽ tôi nhìn nhầm ?
“
Bà ám ảnh nặng thôi. Bà thừa biết ông Ba Tạ thành cát bụi rồi mà…”
“
Liệu…liệu ổng có thể biến thành ma trả thù tôi không ?”.
“
Ma quỷ chẳng qua ở trong lòng bà đó thôi …”
“
Ong nói sao ? Ma quỷ đã nhập vào tôi à ?”
Ong
Thuộc bật cười :
“
Người như bà ma nào dám nhập, đến ma cũng phải sợ bà …”
Bà
Phu nhân rầu rĩ :
“Vậy
sao tôi lại nhìn ra ông Ba Tạ ?”
“
Chẳng qua tưởng tượng …”
“
Không phải tưởng tượng, tôi thấy rõ ràng. Hay là…”
Rồi
chợt như nhớ ra điều gì, bà trừng mắt :
“
Ông gửi tôi cái lóng xương của nợ ấy làm gì ? Có khi chính cái đó ám vào tôi.
Ong tính hại tôi phải không ?”
“
Sao hại bà ? Ngược lại ấy chớ. Ong thày nhân điện chết thảm vậy linh thiêng lắm
đó. Bà giữ cái lóng xương đó làm bùa chú trừ được tà ma, tai ách , bệnh tật…”
Bà
Phu nhân sáng mắt lên :
“
Thật vậy sao ? Dùng làm bùa chú được à ? Tiếc quá, ông không nói trước tôi vứt
đi rồi …”
“
Vứt đi ? Bà vứt ở đâu ?”
“
Ở sau chùa trên núi, giờ chắc nằm dưới biển rồi…Nhưng…cái đó có đúng làm bùa
được không ?”
“
Được chớ. Có bùa đó khỏi lo ai hại được bà…”
“
Vậy tôi sẵn sàng thuê ông giá cao tìm lại cho tôi …”
Ong
Thuộc cười hề hề :
“
Cao là bao nhiêu ? Tôi cũng đang cần tiền …”
Bà
phu nhân nghĩ tới cái xác chết trôi ngoài biển không hiểu sao giống y hệt ông
thầy nhân điện, bà nghĩ tới những việc tày đình bà gây ra… tất cả làm
lòng dạ bà nóng như lửa đốt, rối rắm như bòng bong. Lão Thuộc nói đúng :
“ bà bệnh rồi”, không khéo bệnh tâm thần cũng nên. Bà phải tìm cái gì đó để bấu
víu , dựa dẫm , giữ cho thần kinh vững vàng không thì khéo điên thật. Bà không
sợ trời Phật, không sợ lương tâm, không sợ luật pháp và nói cho cùng bà cũng
chẳng tin vào số má, tử vi. Lúc này bà chỉ sợ có…ma quỷ. Đúng vậy, với ma quỷ
thì dẫu ông Chủ tịch tỉnh chồng bà có ba đầu sáu tay, có cả lũ đàn em đầu trâu
mặt ngựa cũng chẳng giúp được bà. Tốt nhất phải có bùa ngải, lão Thuộc nói
đúng, ông thầy chết thảm vậy chắc lóng xương của ông linh thiêng lắm. Có
nó trong tay, tốn bao nhiêu bà cũng chi. Tuy nhiên bà còn tỉnh táo để hiểu rằng
nếu lộ ra điều đó lão Thuộc bắt chẹt thì nguy. Bà lửng lơ :
“
Xưa nay tôi chưa làm bùa chú bao giờ…”
“
Tôi có quen một ông thày cao tay ấn lắm, ông ấy sẽ lập đàn yểm tà vào cái
lóng xương đó hộ mệnh bà…”
“
Tôi sợ ông không tìm lại được …”
“
Nếu tôi tìm được bà trả tôi bao nhiêu ?”
“
Năm triệu cả thuê thầy lập đàn cúng tế được chưa ?”
Ong
Thuộc đứng ngay dậy :
“
Sao bà đánh giá cả một nền văn hoá…tâm linh rẻ quá vậy ?”
Bà
Phu nhân vội vàng :
“
Thôi được rồi, ông cứ làm đi tôi sẽ trả thêm…”
“
Gía chót là 10 triệu…”
Bà
Phu nhân sầm mặt nhưng cũng đành lên xe đưa ông Thuộc quay trở lại chùa. Đám
đông ven biển đã giải tán, xác người chết trôi cũng đã được mang đi. Bà Phu
nhân đăm đăm nhìn ra bãi cát rồi bất chợt bước lại gần ông già đang lúi húi vá
lưới :
“
Ong ơi, sáng nay có người chết trôi ở đây đâu rồi ?”
“
Công an mang đi rồi…”
“
Người đó là ai mà chết thảm thế ?”
“
Nào biết là ai ? Nghe nói ghen tuông sao đó rồi vợ giết chồng quăng xác xuống
biển…”
Bà
Phu nhân tái mặt :
“
Vợ giết chồng ?”
“
Phải rồi, vợ giết chồng rồi chặt khúc quăng xuống biển …”
“
Í trời ơi…sao làm vậy, sao làm vậy ?”
Bà
sa sẩm mặt mày, lảo đảo như muốn ngã làm ông Thuộc phải xốc bà dậy :
“
Bà thấy chưa ? Đâu phải ông thầy nhân điện. Chỉ khéo tưởng tượng …”
Bà
Phu nhân như người mê sảng :
“
Chặt khúc vứt xuống biển…í trời ơi…”
Ong
Thuốc đập tay vào người bà :
“
Bình tĩnh lại đi …không khéo bà bị ông Ba Tạ ếm vào người rồi…”
“
Vậy có sao không ? Có sao không ?”
“
Phải lập đàn trừ ma là cái chắc .”
Lát
sau, bà Phu nhân tỉnh táo trở lại, đưa ông Thuộc trèo lên sau chùa :
“
Đây, chỗ này đây, tôi đứng đây vứt lóng xương của ổng xuống đó…”
Ong
Thuộc lấy một hòn đá giang tay ném xuống, nó biến mất vào chiều sâu hun hút. Bà
Phu nhân lo sợ :
“
Liệu ông tìm thấy được không ?”
“
Cái đó còn tuỳ…may rủi. Giờ bà về trước đi, tìm thấy tôi sẽ điện cho bà…”
Bà
Phu nhân vừa bước đi, ông Thuộc đã kéo lại :
“
Bà quên một thứ…”
Bà
hiểu ngay đó là thứ gì, đành móc ví ra cục tiền :
“
Ong cầm trước 3 triệu , xong việc sẽ trả nốt…”
Bà
lật đật xuống núi lên xe về khách sạn. Cô tiểu thư đã đi chơi từ lúc nào, để
lại cho bà mảnh giấy :“ Mẹ ở nhà đón ba. Con đi với bạn tối về.”
Í
trời ơi, ông Chủ tịch đã hẹn vài hôm nữa mới tới sao đổi ý kiến gấp vậy. Thôi
cũng được, bà cũng muốn về nhà sớm cho qua cái chuyện ông thầy nhận điện này
còn lo chuyện đất đai, hùn hạp. Trong lúc này ông Chủ tịch đang trên lầu 8 cao
ốc Thương Mại, Chi nhánh Ngân hàng EIC, trong phòng kín của bà béo phụ trách
chi trả các tài khoản mật . Lúc này ông đã quen với các thủ tục, ông viết mã số
ra tờ giấy nhỏ, ngay lập tức ông rút ra được 15 ngàn đô. Gã thư ký vẫn ngồi
trong xe dưới đường chờ. Gã gọi điện cho tên giáo vụ :
“ Có
tiền rồi, chuẩn bị giao hàng nhé…”
Có
tiếng cười cùng cục trong máy :
“
Sao lẹ vậy ? Tưởng vài hôm nữa mới có…”
Gã
thư ký không ngờ ông Chủ tịch quyết định nhanh vậy. Chiều qua ghé tư dinh ông
ăn cơm, ông vẫn còn chưa chịu . Suốt bữa ăn ông chẳng đả động tới chuyện đó.
Con bé Gái hồi này nấu nướng không thua bà Phu nhân, cũng cua rang muối, tôm
hấp bia, cá tai tượng chiên xù…Gã thư ký tì tì đánh hết món này tới món khác.
Mẹ kiếp, gã nghĩ bụng, quan ăn thế này dân đói là phải. Mùi dầu thơm xộc vào mũi
gã khi con bé Gái ghé sát tới bưng thức ăn. Gã trố mắt nhìn. Í trời ơi sao nó
thay đổi lạ kỳ thế ? Chẳng còn sợ sệt , rúm ró như con mèo hen hồi mới về, giờ
nó mặc áo lụa, phô ra đôi cánh tay nõn nà, còn cái ngực đã đội tướng lên sau
lần áo mỏng. Nó cũng đã nhận ra đôi mắt kính cận của gã thư ký cứ xăm xoi vào
ngực, nó không những không khó chịu mà còn cười nhoẻn như khuyến khích. Thế rồi
nhằm lúc ông Chủ tịch mải coi ti vi, nó ghé sát lại, nhoài người ra bàn giả vờ
với cái đĩa, kê nguyên cả bộ ngực tròn lẳn lên cánh tay gã. Toàn thân gã chợt
như có điện chạy rần rần. Oi mẹ ôi, con nhỏ này táo tợn thật, nó đang động đực
hẳn, hèn chi mắt cứ sáng rỡ thế kia. Nhưng mà thôi nhé, gã nuốt nước bọt thầm
nhủ, gái nhà quan động vào chết tươi. Mà không hiểu sao con đó cứ rừng rực lên
thế ? Hay là…ông Chủ tịch nhân dịp bà đi vắng đã hớt nước đầu ? Đúng thật rồi,
gái dậy thì có đàn ông đụng vào thì biết ngay, trách gì các cụ ta vẫn bảo như
“thài lài được cứt chó”. Suốt bữa ăn gã cứ phân vân không hiểu ông Chủ tịch
đã táy máy gì chưa ? Nó biết tỏng gan ruột của thủ trưởng, ngoài mặt đạo mạo,
uy nghiêm, ở cơ quan không bao giờ cười to, không bao giờ bỡn cợt với mấy
đứa con gái văn phòng. Ay thế nhưng mỗi khi đi hát karaoke chiêu đãi khách từ
Hà Nội vào, ông thoắt biến thành người khác. Lần nào ông cũng bắt gã thư ký
tuyển các em nhí phải còn cả lông tơ trên má. Con người ta thật lạ, càng già,
càng thích gái trẻ, cứ U 20 là ông đuổi ra. Có lần nhà hàng thiếu đào, bố trí
cho ông Chủ tịch một cô hơi “cứng” tuổi, rục rịch sang U 30 lận, thế là ông tự
ái đứng dậy đòi về báo hại má mì phải năn nỉ , van xin được thay thế em khác.
***
Gã thư ký liếc ông Chủ tịch
vẫn đang mải mê chương trình thời sự trên ti vi, con bé Gái vẫn đứng sát
cạnh liên tiếp đưa vào mũi gã cái mùi tươi mát của thân hình trẻ trung. Gã mê
mẩn, quên phứt mọi hiểm nguy khi động tới gái nhà quan, đúng vào lúc ti vi
chiếu cảnh ông Chủ tịch tỉnh xuống xã dự lễ trao “nhà tình nghĩa” cho người có
công với cách mạng, gã đặt một tay lên đùi con bé Gái. Nó cười nhoẻn như khuyến
khích, gắp cái đùi gà bỏ vào bát gã :
“ Mời anh Năm…cái đùi này mềm lắm…”
Gã thư ký được thể dấn tới mon men vùng cấm. Gã đang mê mẩn cả người bất chợt ông Chủ tịch quát to :
“ Thằng này đây…thằng này đây…”
Gã giật mình rút ngay tay lại, trố mắt nhìn ti vi đang chiếu cảnh một gã thanh niên vừa ghi chép vừa hỏi han bà lão vừa được nhận nhà. A, tưởng ai thằng Bút Thọc đây mà, tay chân ông Chín Tổng biên tập báo “ Tiến Lên” cơ quan của Đảng bộ tỉnh. Thằng này nổi tiếng đổi trắng thay đen, chuyên gia móp béo sự thật, nó mà thọc vào đâu là ở đó…phải nôn tiền ra là cái chắc. Nó sống được là dựa vào đấu đá nội bộ các Công ty Nhà nước, nơi nào phe cánh muốn lật đổ”thủ trưởng” cứ bí mật tuồn tài liệu cho nó “mở cuộc điều tra” đưa lên báo, khi “cách mạng thắng lợi”, quan cũ bị đổ, quan mới lên lại mời nó đi đãi đằng, lót tay vài chục triệu. Các Công ty sợ nó như sợ hủi, cứ mỗi lần thằng Bút Thọc lân la tới, Giám đốc lại đánh bài chuồn, đưa cô thư ký xinh đẹp ra gửi cái “phong bì” gọi là “bồi dưỡng” nhà báo lấy sức…chống tiêu cực. Một lần chẳng may hắn “thọc” nhầm vào Công ty trách nhiệm hữu hạn của con trai một đồng chí Uỷ viên trung ương Đảng, công tác ngoài Hà Nội. Báo vừa đăng, chưa kịp đưa đi phát hành , ông Sáu Bí thư tỉnh uỷ đã nhận ngay một cú điện thoại từ trung ương gọi vào. Lập tức ông ra lệnh thu hồi ngay tờ báo và kêu ông Chín Tổng biên tập tới mắng té tát. Thằng Bút Thọc suýt nữa bị đuổi việc, nó phải tới Toà soạn lạy sống ông Tổng biên tập, lại hứa tậu cho cô con gái ông cái xe máy @ nên mới được tha tội. Từ đó thằng Bút Thọc tránh cho xa mấy cái Công ty của “con anh Sáu, cháu anh Ba” cứ lặn xuống vùng sâu vùng xa để viết bài ca ngợi phong trào “xoá đói giảm nghèo”, trao tặng ngôi nhà tình nghĩa cho…chắc ăn, thu nhập tuy ít đi nhưng trước mắt lấy lại uy tín cho “ngòi bút” cái đã.
Ong Chủ tịch càu nhàu :
“ Thằng này hôm trước đề nghị phỏng vấn tao về cái vụ liên doanh với Đài Loan…”
Gã thư ký ngồi xích ra khỏi con bé Gái, nghiêm giọng :
“ Chú cứ từ chối phắt…”
“ Nhưng nó bảo đó là chủ trương của Ban biên tập…nhỡ đây lại là ý kiến chỉ đạo ngầm của anh Sáu thì mới đáng lo. Không biết tụi nó có tính chơi mình hay không mà động tới vấn đề nhạy cảm vậy ? “
Ong Chủ tịch đã có vẻ ngà ngà say vì chén rượu tây. Ong trầm mặt xuống suy nghĩ rồi bất chợt ra lệnh cho gã thư ký :
“ Sáng mai mày đi với tao về thành phố rút tiền giải quyết dứt cái vụ bằng giả cho xong còn lo đối phó chuyện khác. ĐM, cơn ông chưa qua cơn bà đã tới…”
Rồi ông quay sang con bé Gái :
“ Mày vô dọn phòng cho ông đi ngủ mai đi sớm…”
Gã thư ký nhìn theo cái dáng uyển chuyển của con bé Gái đi theo ông Chủ tịch vào buồng ngủ. Oi mẹ ôi, sếp ăn gỏi con bé thật rồi, mỡ để miệng mèo, hơ hớ ra thế kia có mà thánh cũng chẳng nhịn được. Tất cả tại bà Phu nhân thôi, cứ mải chạy theo ông thày nhân điện , thả con nai tơ ngay cạnh con hổ đói tránh sao khỏi nó không ăn thịt. Gã ngồi lại một mình trên bàn còn la liệt sơn hào hải vị. Cứ ăn cho sướng miệng cái đã, con nhỏ đó chắc “phục vụ” ông Chủ tịch còn lâu, mẹ kiếp già vậy còn ham gái non không khéo chết bất đắc kỳ tử như ông Ba Tạ thì Đảng và Nhà nước mất đi một cán bộ đầu tỉnh. Mãi hơn nửa giờ sau mới thấy con bé Gái trở ra, mặt đỏ phừng phừng, ngực áo nhầu nát. Đúng thật rồi, thủ trường đã tráng miệng con nhỏ rồi, gã bậtcười :
“ Ong Chủ tịch đâu ?”
“ Ổng ngủ mất tiêu rồi…”
Gã sáng mắt, ghé lại gần con bé Gái :
“ Làm gì mà lâu dữ vậy ?”
Mắt con bé Gái thoáng ngẩn ngơ :
“ Ong đòi…”
“ Đòi cái gì ?”
Con bé Gái cười khúc khích :
“ Đòi…bú ti …”
Gã sấn tới :
“ Cho …chú bú ti với…”
“ Kìa ổng ra kìa…”
Gã thư ký hoảng hồn, phóng ra bàn ngồi nghiêm chỉnh làm con bé Gái rũ ra cười:
“ Mới đó đã sợ thấy mồ tổ mà cũng đòi…”
Gã tớp nguyên ly rượu cho trôi cái nỗi xấu hổ. Con bé Gái đảo mắt nhìn quanh rồi bất ngờ bật toang khuy áo ngực :
“ Chú thích thì cháu chiều nè…”
Oi chao ôi thật chẳng khác gì hai con bồ câu trắng muốt chiêm chiếp cái mỏ hồng hồng nhỏ xíu đang mời chào. Thật từ thủa cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờ gã được thấy một vưu vật thiên nhiên hoàn mỹ đến thế. Gã xấn tới và khi hồn vía gã còn đang bay lượn trên mảnh đất phì nhiêu của Thượng đế, bất chợt mặt gã bị đẩy bật ra. Con bé Gái la oai oái :
“ Nhẹ thôi chớ ? Hư hết ngực của người ta…”
Nó nghiêm mặt và trở lại vẻ câm lặng như khi có mặt ông Chủ tịch, lăng xăng dọn dẹp và giục gã thư ký ăn nhanh lên rồi về cho nó đóng cửa. Nhìn bộ dạng của nó, gã thư ký hiểu ngay rằng “quà khuyến mãi” miễn phí chỉ có nhiêu đó, muốn xài tiếp thì phải trả tiền. Gã rút ra tờ năm chục định nhét vào quần con bé Gái nhưng nó đã bĩu môi gạt ra. Ai chà , chê ít hả, vậy chắc ông Chủ tịch phải “bo” cho nó bộn tiền.
“ Vậy đòi mấy tờ ?”
Gã đếm thêm 3 tờ nữa mà mặt nó vẫn lạnh như ướp đá. Sau cùng nó buông một câu gọn lỏn :
“ Mai cháu sẽ méc ông Hai…”
“ Méc chuyện gì ?”
“ Chuyện “bú ti” vừa rồi đó…”
Gã thư ký giật nảy người rớt cả cặp kính trắng. Chết cha rồi, nó “gài độ” . Gã kinh hoảng nghĩ một con bé ngây thơ vậy mà mới về ở nhà quan chưa đầy nửa năm đã biến thành một đứa ghê gớm thế ? Chết chết, sống trong nhà quan trước sau ai cũng biến thành quỷ cả. Gã lấy lại vẻ long trọng thường ngày :
“ Vậy mày đòi bao nhiêu ?”
“ Ong Hai cho tui bao nhiêu chú đưa tôi bấy nhiêu …”
“ Ong Hai cho mày bao nhiêu ?”
Nó buông một câu làm gã thư ký bủn rủn :
“ Năm triệu …”
“ Năm triệu, í mẹ ơi, mới làm qua loa có nhiêu đó thôi mà đòi năm triệu …”
“ Tuỳ chú thôi…không chịu mai tôi méc ông Hai…”
Gã thư ký cũng không vừa :
“ Mày méc ông Hai tao sẽ méc bà Hai …”
“ Chú méc chuyện gì ?”
“ Chuyện mày dụ ông Hai…bú ti đó…”
Con bé Gái tái mặt, nó không ngờ gã thư ký táo tợn vậy. Bà vợ ông Chủ tịch biết chuyện thì nó ăn đòn tan xác, tay trắng mà ra đứng đường. Gã thư ký hiểu ngay con nhỏ đang sợ đến cứng cả lưỡi. Nó đang trở lại là con gà con trước một con cáo. Tuy thế gã vẫn dàn hoà :
“ Mày cứ cầm tạm ba trăm…mai mốt tao đưa thêm…”
Con bé Gái đành chịu cầm tiền bỏ túi, lẳng lặng bưng chén bát xuống bếp. Gã thư ký cũng chẳng còn bụng dạ nào ngồi lại nữa. Phóng xe ra khỏi tư dinh ông Chủ tịch, gã thấy nhẹ nhõm cả người. Gã ngoái cổ nhìn lại toà biệt thự sáng choang giữa khu vườn cây rải rác những ngọn đèn cao áp toả ánh sáng xanh mát xuống những luống hoa chạy dài. Mẹ kiếp nom sang trọng bề thế vậy mà chẳng khác gì hang cọp. Gã nghĩ vậy rồi tăng ga cho xe chạy vào phố.
“ Mời anh Năm…cái đùi này mềm lắm…”
Gã thư ký được thể dấn tới mon men vùng cấm. Gã đang mê mẩn cả người bất chợt ông Chủ tịch quát to :
“ Thằng này đây…thằng này đây…”
Gã giật mình rút ngay tay lại, trố mắt nhìn ti vi đang chiếu cảnh một gã thanh niên vừa ghi chép vừa hỏi han bà lão vừa được nhận nhà. A, tưởng ai thằng Bút Thọc đây mà, tay chân ông Chín Tổng biên tập báo “ Tiến Lên” cơ quan của Đảng bộ tỉnh. Thằng này nổi tiếng đổi trắng thay đen, chuyên gia móp béo sự thật, nó mà thọc vào đâu là ở đó…phải nôn tiền ra là cái chắc. Nó sống được là dựa vào đấu đá nội bộ các Công ty Nhà nước, nơi nào phe cánh muốn lật đổ”thủ trưởng” cứ bí mật tuồn tài liệu cho nó “mở cuộc điều tra” đưa lên báo, khi “cách mạng thắng lợi”, quan cũ bị đổ, quan mới lên lại mời nó đi đãi đằng, lót tay vài chục triệu. Các Công ty sợ nó như sợ hủi, cứ mỗi lần thằng Bút Thọc lân la tới, Giám đốc lại đánh bài chuồn, đưa cô thư ký xinh đẹp ra gửi cái “phong bì” gọi là “bồi dưỡng” nhà báo lấy sức…chống tiêu cực. Một lần chẳng may hắn “thọc” nhầm vào Công ty trách nhiệm hữu hạn của con trai một đồng chí Uỷ viên trung ương Đảng, công tác ngoài Hà Nội. Báo vừa đăng, chưa kịp đưa đi phát hành , ông Sáu Bí thư tỉnh uỷ đã nhận ngay một cú điện thoại từ trung ương gọi vào. Lập tức ông ra lệnh thu hồi ngay tờ báo và kêu ông Chín Tổng biên tập tới mắng té tát. Thằng Bút Thọc suýt nữa bị đuổi việc, nó phải tới Toà soạn lạy sống ông Tổng biên tập, lại hứa tậu cho cô con gái ông cái xe máy @ nên mới được tha tội. Từ đó thằng Bút Thọc tránh cho xa mấy cái Công ty của “con anh Sáu, cháu anh Ba” cứ lặn xuống vùng sâu vùng xa để viết bài ca ngợi phong trào “xoá đói giảm nghèo”, trao tặng ngôi nhà tình nghĩa cho…chắc ăn, thu nhập tuy ít đi nhưng trước mắt lấy lại uy tín cho “ngòi bút” cái đã.
Ong Chủ tịch càu nhàu :
“ Thằng này hôm trước đề nghị phỏng vấn tao về cái vụ liên doanh với Đài Loan…”
Gã thư ký ngồi xích ra khỏi con bé Gái, nghiêm giọng :
“ Chú cứ từ chối phắt…”
“ Nhưng nó bảo đó là chủ trương của Ban biên tập…nhỡ đây lại là ý kiến chỉ đạo ngầm của anh Sáu thì mới đáng lo. Không biết tụi nó có tính chơi mình hay không mà động tới vấn đề nhạy cảm vậy ? “
Ong Chủ tịch đã có vẻ ngà ngà say vì chén rượu tây. Ong trầm mặt xuống suy nghĩ rồi bất chợt ra lệnh cho gã thư ký :
“ Sáng mai mày đi với tao về thành phố rút tiền giải quyết dứt cái vụ bằng giả cho xong còn lo đối phó chuyện khác. ĐM, cơn ông chưa qua cơn bà đã tới…”
Rồi ông quay sang con bé Gái :
“ Mày vô dọn phòng cho ông đi ngủ mai đi sớm…”
Gã thư ký nhìn theo cái dáng uyển chuyển của con bé Gái đi theo ông Chủ tịch vào buồng ngủ. Oi mẹ ôi, sếp ăn gỏi con bé thật rồi, mỡ để miệng mèo, hơ hớ ra thế kia có mà thánh cũng chẳng nhịn được. Tất cả tại bà Phu nhân thôi, cứ mải chạy theo ông thày nhân điện , thả con nai tơ ngay cạnh con hổ đói tránh sao khỏi nó không ăn thịt. Gã ngồi lại một mình trên bàn còn la liệt sơn hào hải vị. Cứ ăn cho sướng miệng cái đã, con nhỏ đó chắc “phục vụ” ông Chủ tịch còn lâu, mẹ kiếp già vậy còn ham gái non không khéo chết bất đắc kỳ tử như ông Ba Tạ thì Đảng và Nhà nước mất đi một cán bộ đầu tỉnh. Mãi hơn nửa giờ sau mới thấy con bé Gái trở ra, mặt đỏ phừng phừng, ngực áo nhầu nát. Đúng thật rồi, thủ trường đã tráng miệng con nhỏ rồi, gã bậtcười :
“ Ong Chủ tịch đâu ?”
“ Ổng ngủ mất tiêu rồi…”
Gã sáng mắt, ghé lại gần con bé Gái :
“ Làm gì mà lâu dữ vậy ?”
Mắt con bé Gái thoáng ngẩn ngơ :
“ Ong đòi…”
“ Đòi cái gì ?”
Con bé Gái cười khúc khích :
“ Đòi…bú ti …”
Gã sấn tới :
“ Cho …chú bú ti với…”
“ Kìa ổng ra kìa…”
Gã thư ký hoảng hồn, phóng ra bàn ngồi nghiêm chỉnh làm con bé Gái rũ ra cười:
“ Mới đó đã sợ thấy mồ tổ mà cũng đòi…”
Gã tớp nguyên ly rượu cho trôi cái nỗi xấu hổ. Con bé Gái đảo mắt nhìn quanh rồi bất ngờ bật toang khuy áo ngực :
“ Chú thích thì cháu chiều nè…”
Oi chao ôi thật chẳng khác gì hai con bồ câu trắng muốt chiêm chiếp cái mỏ hồng hồng nhỏ xíu đang mời chào. Thật từ thủa cha sinh mẹ đẻ, chưa bao giờ gã được thấy một vưu vật thiên nhiên hoàn mỹ đến thế. Gã xấn tới và khi hồn vía gã còn đang bay lượn trên mảnh đất phì nhiêu của Thượng đế, bất chợt mặt gã bị đẩy bật ra. Con bé Gái la oai oái :
“ Nhẹ thôi chớ ? Hư hết ngực của người ta…”
Nó nghiêm mặt và trở lại vẻ câm lặng như khi có mặt ông Chủ tịch, lăng xăng dọn dẹp và giục gã thư ký ăn nhanh lên rồi về cho nó đóng cửa. Nhìn bộ dạng của nó, gã thư ký hiểu ngay rằng “quà khuyến mãi” miễn phí chỉ có nhiêu đó, muốn xài tiếp thì phải trả tiền. Gã rút ra tờ năm chục định nhét vào quần con bé Gái nhưng nó đã bĩu môi gạt ra. Ai chà , chê ít hả, vậy chắc ông Chủ tịch phải “bo” cho nó bộn tiền.
“ Vậy đòi mấy tờ ?”
Gã đếm thêm 3 tờ nữa mà mặt nó vẫn lạnh như ướp đá. Sau cùng nó buông một câu gọn lỏn :
“ Mai cháu sẽ méc ông Hai…”
“ Méc chuyện gì ?”
“ Chuyện “bú ti” vừa rồi đó…”
Gã thư ký giật nảy người rớt cả cặp kính trắng. Chết cha rồi, nó “gài độ” . Gã kinh hoảng nghĩ một con bé ngây thơ vậy mà mới về ở nhà quan chưa đầy nửa năm đã biến thành một đứa ghê gớm thế ? Chết chết, sống trong nhà quan trước sau ai cũng biến thành quỷ cả. Gã lấy lại vẻ long trọng thường ngày :
“ Vậy mày đòi bao nhiêu ?”
“ Ong Hai cho tui bao nhiêu chú đưa tôi bấy nhiêu …”
“ Ong Hai cho mày bao nhiêu ?”
Nó buông một câu làm gã thư ký bủn rủn :
“ Năm triệu …”
“ Năm triệu, í mẹ ơi, mới làm qua loa có nhiêu đó thôi mà đòi năm triệu …”
“ Tuỳ chú thôi…không chịu mai tôi méc ông Hai…”
Gã thư ký cũng không vừa :
“ Mày méc ông Hai tao sẽ méc bà Hai …”
“ Chú méc chuyện gì ?”
“ Chuyện mày dụ ông Hai…bú ti đó…”
Con bé Gái tái mặt, nó không ngờ gã thư ký táo tợn vậy. Bà vợ ông Chủ tịch biết chuyện thì nó ăn đòn tan xác, tay trắng mà ra đứng đường. Gã thư ký hiểu ngay con nhỏ đang sợ đến cứng cả lưỡi. Nó đang trở lại là con gà con trước một con cáo. Tuy thế gã vẫn dàn hoà :
“ Mày cứ cầm tạm ba trăm…mai mốt tao đưa thêm…”
Con bé Gái đành chịu cầm tiền bỏ túi, lẳng lặng bưng chén bát xuống bếp. Gã thư ký cũng chẳng còn bụng dạ nào ngồi lại nữa. Phóng xe ra khỏi tư dinh ông Chủ tịch, gã thấy nhẹ nhõm cả người. Gã ngoái cổ nhìn lại toà biệt thự sáng choang giữa khu vườn cây rải rác những ngọn đèn cao áp toả ánh sáng xanh mát xuống những luống hoa chạy dài. Mẹ kiếp nom sang trọng bề thế vậy mà chẳng khác gì hang cọp. Gã nghĩ vậy rồi tăng ga cho xe chạy vào phố.
***
Đêm
đó, hình ảnh bộ ngực trần con bé Gái hành hạ gã thư ký mất ngủ. Cứ nhắm
mắt, gã lại thấy rõ mồn một hai con chim câu trắng toát với cái mỏ xinh xinh đã
từng tạo cho gã những giây phút tuyệt vời tuy ngắn ngủi . Ngay lúc này, ngồi xe
hơi chờ ông Chủ tịch chạy đi rút tiền, hình ảnh đó cũng đang bám riết lấy gã.
Chiếc xe này sắp đi Vũng Tàu, ôi chao, giá như gã ngồi thay ông Chủ tịch
và bên cạnh gã lại là con bé Gái thì thật đúng “mơ ước biến thành hiện
thực”. Gã sẽ thuê phòng hạng nhất ở khách sạn Pacific , gã sẽ đóng chặt cửa
phòng nhốt nó , gã sẽ học theo lối bà Phu nhân với ông thày nhân điện bắt nhà
hàng bưng cơm lên tận giường để suốt ngày bày cho nó thực hành những trò khoái
lạc đầy rẫy trong phim sex vẫn lén lút coi. Trí tưởng tượng đang bay bổng miền
cực lạc, tiếng ông Chủ tịch làm gã giật nảy :
“
Xong rồi, ủa..mày ngủ gật hả ?”
“
Dạ không, dạ không, con đang lo chú Hai có trục trặc gì không ?”
Ong
Chủ tịch đưa cho gã tập tiền với vẻ như bị kẻ cắp móc túi :
“
Trục trặc sao được . Ngân hàng Mỹ chứ đâu phải quỹ tín dụng xã. Đủ 15
ngàn đây, mày đi giải quyết dứt điểm vụ này rồi về ngay cơ quan trực, hàng ngày
gọi điện cho tao biết tình hình…”
Chiếc
xe chở ông Chủ tịch phóng vút đi để lại gã thư ký bên hè phố thở ra nhẹ nhõm,
vậy là xong phi vụ này, mười phần trăm là ngàn rưởi đô chứ không ít. Lần này ăn
chắc chứ không “của thiên trả địa” nộp cho thằng cảnh sát áo xanh ở nhà
hàng Đồng Quê đợt trước. Nơi hẹn lần này là quán cà phê trên sân thượng
một cao ốc mười bốn tầng ngay giữa thành phố, có thể nhìn ra xa tít những
cánh đồng xanh nơi chân trời. Trong lúc chờ đợi, gã thư ký thoả thích ngắm dòng
người và xe như đàn kiến đang bò. Lát nữa xuống đó gã cũng chỉ là một con trong
đàn . Ong Chủ tịch, bà Phu nhân, ông Sáu Bí thư…tất cả cũng đều thế thôi, vậy
mà mẹ kiếp, gã cứ phải long đong vất vả, ngược xuôi hầu hạ những con kiến
đó. Vì sao nhỉ ? Tuy nhiên, cái thứ triết lý siêu hình kiểu Hamlet vậy vốn xa
lạ với gã, ngay khi trên đầu là cả một bầu trời xanh thăm thẳm. Bởi vậy mọi ý
nghĩ biến mất tăm tích ngay khi tên giáo vụ vừa ló người vào. Lần này gã
đi với một tên cao to, bặm trợn, mặt cô hồn. Vừa ngồi xuống bàn, gã đã đưa mắt
ra hiệu, lập tức tên này sấn tới nắn túi trên túi dưới làm gã thư ký vùng
ra la oai oái :
“
Chơi kiểu gì thế ?”
Tên
giáo học cười khì khì :
“
Thông cảm nha, khám điền thổ coi có cài máy ghi âm thôi mà…Thôi không dài dòng,
tiền đâu ?”
“
Giấy đâu ?”
Tên
giáo học ve vẩy trong tay một tờ giấy vàng ố. Gã thư ký cầm lấy xăm
xoi từng chữ từng dấu, đúng bản gốc tấm bằng rởm ngày xưa gã đã mua cho
ông Chủ tịch rồi đây. Hồi đó gã phải lặn lội mãi trên Ban Mê Thuột gặp thằng
bạn cũ đang dậy Trường Thanh niên các Dân tộc miền núi nhờ tìm mối. May cho gã,
thằng đó lại là dân “chân gỗ” chuyên môi giới các dịch vụ giáo dục . Tuy thế
cũng phải vài lần lui tới gã mới cầm được mảnh bằng về cho ông Chủ tịch, lập
chiến công đầu dâng thủ trưởng. Tờ giấy đắt giá ấy giờ đang trở lại trong tay
gã. Gã cứ đờ đẫn chìm đắm trong một thời kỷ niệm làm thằng giáo học sốt ruột :
“
Đúng bản gốc rồi thì nôn tiền ra …”
Gã
thư ký trao tiền sau khi đã giữ lại một ngàn rưởi đô la. Về tới phòng ngủ trong
tập thể cơ quan dưới tỉnh, gã cất nghiến vào ngăn bí mật dấu trên mái nhà rồi
mới tới phòng làm việc. Công việc chẳng có gì, gã chỉ làm loáng cái xong rồi
ngả người trên ghế buông thả cho đầu óc thư giãn. Hình ảnh bộ ngực mơn mởn của
con bé Gái lại hiện ra trong tâm tưởng. Lạ thật, con nhỏ có bùa mê thuốc lú gì
hớp hồn gã đến thế. Màu sắc, hình khối và cả hương vị nữa của đôi gò bồng đảo
cứ bám riết lấy gã. Ngay lúc này gã phải gặp nó ngã giá cho xong phứt. Tiền bạc
có thừa nhưng phải tính toán sao cho khỏi bị ép giá.
Trái
ngược với tính cẩn trọng hàng ngày, gã vội vã xếp hết giấy tờ vào ngăn kéo,
khoá trái cửa phòng rồi dắt xe khỏi cơ quan. Vừa ra khỏi cổng gã đã đụng ngay
phải một thằng nhỏ thó, nom quen quen, đang giương cặp kính trắng ngó nghiêng.
“ Anh Năm, may qúa, đang muốn
vào gặp anh…”
Hoá ra nhà báo Bút Thọc. Hắn
mò tới Uỷ ban tỉnh muốn kiếm chác gì đây, gã thư ký chặn ngay :
“ Lại muốn phỏng vấn ông Chủ
tịch hả ? Ong đi công tác rồi…”
“ Không không, phỏng vấn
phỏng vương gì đâu, tôi muốn gặp riêng ông thôi…”
Gã thư ký tròn mắt :
“ Gặp tôi, việc gì vậy ?”
“ Cứ từ từ, tìm chỗ vắng ta
nói chuyện.”
Bút
Thọc chèo kéo bằng được gã thư ký tới quán cà phê, kêu nước uống rồi thì thào
vào tai :
“
Ong có biết tin cán bộ Ban tổ chức trung ương đã vào tỉnh ta thăm dò chuẩn bị
nhân sự khoá tới không ?”
Gã
thư ký giật mình, sao chuyện tày đình thế mà gã mù tịt nhỉ, lẽ ra bên tổ chức
tỉnh uỷ phải báo sang Văn phòng uỷ ban chớ ? Chuyện lớn vậy sao thằng nhà
báo nhãi ranh này biết được ? Gã cười khảy :
“
Tôi không biết và cũng chẳng quan tâm. Đó là chuyện của các sếp lớn…”
Bút
Thọc cười ha hả :
“
Thôi đừng giả nai. Sếp mà đổ thì ông cũng…chết. Ong còn lạ gì luật chơi…”
Rồi
Bút Thọc ghé tai gã thư ký nói thầm. Hoá ra ông Mười Vỉa, em trai ông Sáu Bí
thơ, đang ngồi ghế Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ, có ý nhòm ngó cái chức Chủ tịch
tỉnh. Muốn vậy phải khui vài vụ tiêu cực của ông đương kim Chủ tịch đưa
ra kiểm điểm ở thường vụ tỉnh uỷ thì cái ghế Chủ tịch chắc chắn về tay ông Ba
Vỉa. Hắn đắc ý :
“
Đột phá khẩu trong chiến dịch này chính là ông và tôi…”
Gã
thư ký trợn tròn mắt :
“
Ong nói gì kỳ vậy ?”
“
Ong cứ đưa tài liệu cho tôi viết thành bài đưa lên báo thì ông Chủ tịch mất ghế
là cái chắc…Gần gũi nhất với ổng, chỉ có ông thôi, ngoài ông ra còn ai
nắm được ổng ăn những gì, ăn bao nhiêu, nhất trong vụ ký cho Đài Loan mở khu
công nghiệp sành gốm …”
Gã
thư ký chối phắt :
“
Làm gì có chuyện đó, hợp đồng bên Sở Kế hoạch Đầu tư đưa sang, ông Chủ tịch ký
kết vô tư mà, có ăn phết phảy gì đâu ?”
Bút
Thọc cười khảy :
“
Ong nói vầy chó cũng chẳng lọt tai. Tôi biết thừa ông cũng có phần chia chác
trong đó …”
Gã
thư ký đập bàn :
“
Vu cáo, mày có bằng cớ không, tao đập vỡ mõm mày giờ.”
Bút
Thọc cười dàn hoà :
“
Thôi thôi, đừng la lối mà hư hết bột hết đường . Ong cứ suy nghĩ kỹ đi, nếu lật
được ông Chủ tịch, ông Mười Vía đã hứa không truy cứu trách nhiệm hình sự của
ông, ngược lại còn giữ ông làm thư ký cho ổng nữa kìa…”
Thằng
nhà báo đi rồi, gã thư ký còn ngồi lại ngổn ngang tơ vò. Gã đang bị đẩy tới một
ván cờ thật lớn. Phải suy nghĩ tính toán chi ly từng bước, xảy chân là chết
chắc. Gã chẳng thương gì ông Chủ tịch, khi cần thoát thân thì việc
gì cũng phải làm, nhưng cần suy xét cho kỹ “thời cơ cách mạng” đã chín
muồi chưa ? Tội lỗi của gia đình ông Chủ tịch đã tầy đình nhưng xem ra bằng cớ
ông Mười Vỉa nắm được còn sơ sài lắm. Phải chờ đợi coi sao chớ có vội vàng đớp
ngay cái mồi câu của thằng Bút Thọc thì hỏng chuyện.
Giữa
lúc cái đầu gã thư ký nhoay nhoáy làm việc như một cái vi tính bỗng gã trợn
tròn cả mắt . Oi trời ôi, con bé Gái, đúng nó rồi, đi đâu mà lại xách túi ưỡn
ẹo qua cửa quán thế kia ? Gã thư ký chợt nóng ran cả người. Ong Chủ tịch
còn ở dưới Sàigòn, con nai tơ đang lạc bước trên đường phố. Cơ hội vàng đã tới.
Dáng đi uyển chuyển, nước da nõn nà bông bưởi, đôi mắt sáng rực và bộ ngực…ôi
trời ôi, ngần ấy thứ đang đập vào cái mộng tưởng chưa thành làm gã như biến
thành con ong đực ngửi thấy mùi hương feromol con ong cái tiết ra, cất cánh lao
theo lên trời cao trong mùa giao phối. Gã hấp tấp trả tiền nước , xách túi,
chạy xe máy tà tà bám theo.
Lúc
này con bé Gái đang xách túi tung tăng trên đường. Nó vui vẻ như hoa nở
trong lòng, ưỡn ẹo diễu qua những gã đàn ông ngồi đầy vỉa hè quán cà phê
đang xăm xoi những tia mắt thèm khát lên người nó. Thây kệ, nó mỉm cười như
khuyến khích, đàn ông í mà, mẹ nó từng dạy người con gái quý nhất là cái
trinh tiết, chớ có dấm dúi cho thằng nào ngoài góc vườn, bụi dứa, uổng phí đời
hoa, phải giữ kỹ sau này bán ít cũng vài cây vàng. Bởi vậy hồi còn ở quê, nó
cũng “bồ bịch” với mấy thằng “cún con” trong xóm, gọi là “cặp chơi” để tụi nó
hầu hạ , chứ còn “cái đó”, sức mấy, nó phải vâng lời mẹ sau này làm vốn
chớ.
Nó
chưa hình dung được cái “sự đổi chác” ấy sau này ra sao ? Lấy Đài Loan, bán cho
đại gia hoặc ít cũng kiếm một tấm chồng kha khá nuôi được nó, tháng tháng có
tiền gửi mẹ. Số phận đã mỉm cười khi đặt chân vào nhà quan. Thực ai có
ngờ chính ông Chủ tịch, ông ngoại họ xa, đã bật mí một khám phá bất ngờ :
“ trời cho nó khả năng làm mê mẩn đàn ông” và có thể làm giàu bằng “cái
đó”.
Chỉ
mới vài tuần cho ông Chủ tịch ôm ấp, cái “ngàn vàng” còn nguyên đó bởi ông “lực
bất tòng tâm”, nó đã kiếm được một món kha khá. Nó dấu kỹ trong một hốc đá
ngoài vườn, thỉnh thoảng nhà vắng hết lại mang ra đếm. Oi chao ôi những tờ bạc
lớn mới cứng, ngày trước làm đổ mồ hôi xôi nước mắt may mới kiếm được một tờ.
Bây giờ, chẳng cần động tay động chân gì cũng kiếm được cả xấp.
Mới
mở đầu đã vậy, sau này chắc đếm mỏi tay. Nó không dám tơ tưởng được sống phè
phỡn như tiểu thư Kim Anh, cô ta được bà mụ đưa vào nhà ông Chủ tịch, còn nó
rớt ngay vào nhà nghèo, số trời đã vậy, phải chịu thôi. Nhưng bây giờ đã có cơ
hội thoát khỏi cảnh lo ăn, lo mặc, lo nợ nần, khỏi vất vả dầm sương dãi nắng
rồi. Dù đã qua, nhưng nhớ lại những năm tháng ở với mẹ dưới quê mà thấy ghê.
Nửa dêm đã bị lôi dậy đi cạo mủ sao su, vừa đi vừa chạy qua cả trăm cây
mới kiếm được ngày năm chục. Rồi thì muỗi bọ bám đầy người, mủ cao su thối xông
lên nồng nặc…người cứ xanh rớt như tàu lá. Oi chao ôi, thoát được cảnh đó
đâu phải dễ nếu trời không ban cho cái “vốn tự có” đó. Đã vậy phải bán sao cho
được giá mà sau này vẫn chồng con tử tế, cửa cao nhà rộng đoàng hoàng mới
thật là đau cái đầu.
Nó
nghĩ nát óc ra rồi, cứ để cục tiền dày cộp này, ra vào mãi trong vườn dễ lộ
lắm, hơn 6 triệu chứ ít ? Vả lại “đồng tiền phải liền khúc ruột”, từ phòng nó
tới chỗ dấu tiền phải băng qua cả một khu vườn, xa quá, chi bằng đem mua
vàng dắt trong người lại chẳng hơn . Thế là chiều nay, nó xách túi tung tăng đi
thực hiện ý định. Nó đi qua chợ, chọn một cửa hàng vắng vẻ nhất ghé vào. Vàng
nhẫn, vàng miếng, vàng dây chuyền …bày đầy trong tủ kính sáng choang làm nó hoa
cả mắt. Mua loại nào đây ?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét