TÔI


Thứ Ba, 2 tháng 4, 2013

YÊU THỜI ĐỒ ĐIỂU ( Kỳ 10 đến 20 ) Nv Nhật Tuấn

YÊU THỜI ĐỒ ĐIỂU tiếp theo kỳ 10 đến 20



Bà phu nhân đang ngồi luyện nhân điện, tưởng tượng 9 huyệt đạo đã khai mở hết đang hút năng lượng trời đất, bất chợt vẳng tới tiếng người rên rỉ và tiếng thở hồng hộc. Lập tức bà đứng dậy, rời tấm thảm, nhón chân bước . Bất chợt bà bủn rủn cả người. Trước mắt rành rành  hai thân hình bện  nhau như đôi rắn trắng, ngọn lửa vô hình thiêu đốt khiến họ dãy dụa trong cái việc họ đang làm với nhau và chẳng còn biết đất trời, xung quanh.
Cảnh tượng đó không làm bà phu  nhân nổi giận, ngược lại ,  người bừng bừng, miệng khô đắng, cổ họng như bị chẹn ngang. Oi chao ôi, kể từ ngày làm vợ ông Chủ tịch, chưa có bao giờ bà được nung đốt đến thế kia. Hai thân hình như hai võ sĩ quyết đấu lăn xả vào nhau không phải giết nhau mà lặn vào nhau. Chưa, chưa bao giờ bà được thế. Mải họp hành, mải suy tính, lo toan , sức lực của ông Chủ tịch bị vắt cạn trong đấu đá triền miên, khiến đêm đêm nằm bên bà, ông ngủ lăn quay như chết rồi, mặc bà trằn trọc thâu đêm, mắt trừng trừng nhìn đình màn, tai văng vẳng tiếng mèo động đực trên mái . Sau rất nhiều sâm nhung, hổ cốt, rượu Minh Mạng bà nhồi nhét , năm thì mười hoạ ông Chủ tịch mới lên giường như  người chồng, vậy mà thoáng chốc đã lăn kềnh, để lại trên mình bà  nỗi buồn tê tái.
  Giá như hàng ngày bà phải luôn tay luôn chân như chị người làm, vất vả đầu sông cuối chợ kiếm sống như bao người vợ, giá vậy bà có thể kiềm giữ con quỷ trong lòng bà, chịu đựng, hy sinh  thủ tiết với chồng. Đằng này không, cả ngày cứ quanh ra quanh vào  bàn trang điểm, nhồi nhét toàn bổ dưỡng – nào dê tái lăn tương gừng, nào gà ác thuốc bắc, nào hàu sống mù tạt…toàn những thứ tuyệt nhiên không dùng tới một sợi rau dăm, thứ nhà chùa vẫn  dùng diệt dục, những thứ chẳng những không làm mát mẻ da thịt còn gây ra cơn bão bị nhốt trong lòng bà.
 Thế rồi một đêm, sau khi hất xuống giường đức ông chồng ngủ quên  trên nguời vợ, bà phu nhân quàng sơ tấm khăn mỏng , mở cửa buồng, bước ra vườn. Ôi chao ! Trăng tròn vành vạnh rót xuống thế gian  thứ ánh sáng ma quái, mát rời rợi như cả trăm ngàn bàn tay ve vuốt  khắp da thịt. Bà cứ xăm xăm qua những chậu thiên tuế sừng sững, qua những luống hoa đang toả hương đêm, qua hồ bán nguyệt có tiếng cá quẫy khẽ dưới cánh sen và rồi bà dừng sững trước chiếc ghế đá trên có một thằng người đang nằm.
Trời đất, tưởng ai, hoá ra thằng Bảy lái xe, chắc nằm trong nhà nóng quá nên mặc mỗi cái quần xà lỏn ra ngủ ngoài vườn. Thằng đó chỉ trạc tuổi Kim Anh, con gái bà, được ông Chủ tịch nhận làm lái xe riêng do chú Chín , Gíam đốc Sở giao thông vận tải giới thiệu. Ngày thường thằng Bảy vẫn đưa ông đi làm, đưa bà đi chợ, đi công chuyện. Trong mắt bà, lâu nay nó là thằng nhóc, mặt mũi trắng trẻo  lầm lì và sợ sệt khiến chưa bao giờ bà nhìn nó như một thằng đàn ông.
Nhưng đêm nay, ánh trăng làm thay đổi cả cỏ cây, hoa lá và cả con người, tất cả dường như được đánh bóng, tô vẽ và trở nên huyền ảo trong một cõi mù mờ.
Thằng nhóc lái xe cũng vậy, nom nó chẳng khác hoàng tử ngủ dưới ánh trăng, cái miệng he hé như đang gọi ai, đôi mắt nhắm nghiền khẽ rung rung, tóc xoã xuống vầng trán thật mượt.
Như có ma quỷ đùn đẩy, bà bước tới, cúi xuống và cả thân hình lồ lộ của bà như một thanh nam châm khổng lồ hút chặt lấy thân hình thằng Bảy khiến khi bừng mắt dậy nó đã nằm lọt thỏm trong lòng bà.
Sáng hôm sau, ông Chủ tịch đóng bộ comlê cà vạt ngồi chờ trong phòng khách mãi không thấy tiếng còi xe quen thuộc rước ông đi làm. Ong vạch đồng hồ coi giờ và đập tay xuống bàn , quát lớn :
 “ Thằng Bảy đâu ?”
 Một lúc sau bà phu nhân mới te tái chạy vào :
“ Ong à…thằng Bảy đêm qua trúng gió , giờ vẫn chưa dậy được. Thôi ông chịu khó để con Kim Anh đưa ông đi làm bằng xe máy vậy…”
Vốn được tiếng có quan điểm quần chúng, hữu ái giai cấp, yêu thương người  lao động , ông Chủ tịch dịu giọng :
“ Vậy hả ? Mà sao nó bịnh lẹ vậy, tối qua nó còn đưa tôi đi họp thường vụ  kia mà…”
“ Thì tại đêm qua nó ngủ ngoài vườn nên bị trúng gió ?”     
Ong Chủ tịch mải lo đi làm không nhận ra  mặt vợ đang như có một luồng sáng rọi tới khiến nó sáng bừng. Ong cắp cặp bước ra sân còn dặn với :
“ Bà ở nhà coi nó bịnh sao, cạo gió cho nó rồi bảo chị Tư  nấu cho nó tô cháo…”
“ Được rồi, được rồi…việc đó ông khỏi lo…”
Bà lật đật dìu ông ngồi lên sau xe Kim Anh  như người vợ chu đáo không quên căn dặn :
“ Con chở ba đi chầm chậm thôi nghen. Nhớ tránh ổ gà, tới ngã ba đèn đỏ phải thắng lại chớ có ỷ y vượt ẩu…”
Cô tiểu thư  bị dựng dậy sớm càu nhàu :
“ Má đưa tiền con đi càphê rồi đi học nhóm luôn khỏi vòng về…”
Bà móc ngay ra xấp tiền sốt sắng :
“ Đây đây…con đưa ba tới Uỷ ban rồi muốn đi đâu thì đi…”
Tiểu thư chở ông Chủ tịch đi rồi, chị Tư người làm cũng cắp giỏ đi chợ , bà vội vàng khoá trái cổng, bước nhanh tới phòng thằng Bảy lái xe. Oi trời ôi, sáng bạch nhật ra rồi mà còn ngủ vùi thế kia, dậy,dậy đi…coi ốm đau sao nào ?
Thằng Bảy hé mắt, nhớ ra chuyện kinh thiên động địa đêm qua, có nằm mơ cũng không nghĩ tới ? Bà phu nhân là vợ ông Chủ tịch, ông Chủ tịch là thủ trưởng bự của nó, sao lạ vậy cà ? Oi mẹ ơi, chuyện đó tới tai ông Chủ tịch, chết chắc. Nỗi lo làm nó co rúm  người . Nó tính vùng dậy, mặc quần áo chạy ra xe đưa ông Chủ tịch đi làm nhưng bà phu nhân giữ chặt :
            “ Khỏi lo, cô Kim Anh đưa ông đi làm rồi. Ong dặn tôi…cạo gió cho Bảy, rồi cả nấu cháo nữa…ổng dặn vầy mà…”
Lời ông Chủ tịch với nó là lệnh, ông đã dặn vầy, đâu dám cãi. Và thế là nó ngoan ngoãn nằm xuống cho bà phu nhân…cạo gió. Mắt nó nhắm nghiền không dám nhìn bà phu nhân lúc này đã bứt tung hàng khuy áo ngực, lộ ra hai trái dừa thỗn thện.Nó đành ruỗi  người như cây gỗ phó mặc thân thể cho bà phu nhân. Oi trời ôi, cạo gió gì kỳ, chỗ cần cạo không cạo cứ nhằm vào chỗ đó ? Thằng Bảy đành phó mặc cho bà lôi tuột vào “trò chơi” của bà.
 Chỉ vài ngày, bà phu nhân biến thằng Bảy lái xe thành gã đàn ông thành thạo, chẳng những làm được những gì bà chỉ dẫn mà còn bày vẽ thêm khiến bà cứ lăn đùng ngã ngửa cười khanh khách.
Hoá ra nó không ngu si như bà tưởng, ngược lại còn tỉnh táo hơn bà, can ngăn, dặn dò phải tuyệt đối giữ  kín mọi chuyện không thì…chết cả đôi. Bà phục lăn những sáng kiến che chắn của nó. Nó xui bà sắm cho nó điện thoại di động mỗi khi ông gọi , nó “có mặt” ngay để ông khỏi nghi ngờ. Thế là nó thoát cảnh chầu chực sân Uỷ ban , tha hồ đánh xe chở bà đi vi vu, mỗi khi ông cần đi đâu chỉ cần “a lô” là nó phóng tới liền.
Một hôm bà dặn đưa ông tới Uỷ ban rồi đánh xe về đưa bà đi có việc . Hoá ra bà chẳng có cái việc gì, cô Kim Anh đi pinic, chị Tư người làm xin về thăm mẹ ốm nặng, thằng Bảy  vừa về tới nơi bà đã táo tợn lôi tuột vào phòng bà…
Cài cửa kỹ càng, cầm chắc khu biệt thự mênh mông chẳng còn ai ngoài bà với nó bà mới bắt đầu kiểm kê kỹ càng cái thân hình của nó.
 Không may cho thằng Bảy, sau hôm để lại chữ “tân” đàn ông trên mình bà, nó đâm ra nghiện mùi đời. Dăm bữa nửa tháng mới một lần lén lút với bà phu nhân, mà “thực đơn” có mỗi món mỡ với thịt nhẽo mãi cũng phát chán, nó mon men tới quán karaoke  thỉnh thoảng vẫn chở “các quan ngoài trung ương” tới theo lệnh của ông Chủ tịch.
Vừa đánh cái xe Mẹc đời mới ghé tới, má mì với đàn “bươm bướm xinh” đã ùa cả ra. Chị em tưởng vớ được món xộp như mọi khi xe ghé tới, nào ngờ trên xe bước xuống có mỗi thằng tài xế ranh . Má mì xuống giọng :
“ Đâu rồi, anh Hai, anh Ba , anh Bảy đâu hết cả rồi. À phải rồi, sếp cho cậu đi “tiền trạm” hả . Khỏi khỏi, đã bảo 24 trên 24, bất kỳ lúc nào sếp tới chị em cũng phục vụ đầy đủ và tận tình mà…”.
Chờ cho má mì đi hết màn marketing, thằng Bảy mới cố ra vẻ tay chơi :
“ Bữa nay ckhông có sếp siếc gì hết, chỉ có mỗi thằng này thôi, chịu không ?”
Má mì trợn mắt, thằng nhóc mọi khi vẫn đưa các quan tới rồi đánh xe tấp đâu đó, đúng giờ quan hẹn mới quay lại, giờ đòi trèo lên mâm sếp vẫn ngồi. Loạn cả nước rồi sao ? Thằng Bảy thấy má mì  ngập ngừng lại tưởng má lo nó không tiền, bèn rút ra xấp bạc lớn bà phu nhân “bo”sau mỗi buổi nó truyền “nhân điện”. Má mì thấy tập tiền, xanh cả mắt, mừng quớ :
        “ Oi má ôi, anh Bảy mới trúng số ? Vào đây, vào đây, con Trinh, con Tuyết, con Hồng đâu ? Chuẩn bị phòng karaoke máy lạnh, bảo nhà bếp sửa soạn cua hấp bia và thùng Heineken …”
     Thằng Bảy khoát tay :
      “ Khỏi cua hấp bia, khỏi Heineken, kêu kí tôm càng nướng và  chai Hennessy được rồi…”
     Đó là nó học cách kêu đồ nhậu của sếp trong những lần nó đưa sếp tới. Má mì rụng rời chân tay, luống cuống chạy xuống bếp tuột cả dép. Thoáng cái, thằng Bảy đã ngồi giữa 3 em gái xinh như mộng, em đập khăn lau mặt , em rót rượu, em  loay hoay cái micro.
     “ Chọn nhạc đi anh Bảy…”
   Em xưng tên Tuyết đưa cho nó cuốn “Danh mục các bài hát”   mới liếc qua, đã mờ cả mắt. Nào chữ ta, chữ tây, chữ tàu…làm thằng Bảy bấn cả lên, văng tục :
      “ Thôi thôi hát làm đéo gì, cái đó giành cho mấy cha già, mình cứ vừa lai rai vừa hát bằng…tay chả vui hơn ư ?”
        Ba em OK liền, vỗ tay đôm đốp khen anh Bảy tuổi nhỏ tài cao. Oi chao, bữa đó mới biết trên đời ngoài bà phu nhân còn biết bao cái “lò lửa” khác, mà lại hàng thùng, hàng chưa khui chứ không phải hàng bãi rác, hàng “luộc” lại . Giả tỷ như bà phu nhân là Cub 78, nòng đã xoáy tới cốt 6, thì mấy em  Hồng, em Tuyết, em Trinh đây phải là Spâyxì, A còng…nòng zin, nguyên đai, nguyên kiện. Nó ví von cụ thể vậy rồi bầy đủ trò bà phu nhân dậy nó với cả 3 em,lại học theo phim “con heo” ông Chủ tịch vẫn lén sai nó đi Sàigòn tậu về coi những đêm vợ vắng. Từ hôm đó , bao nhiêu tiền bà phu nhân rót cho, nó đổ vào quán má mì . Có lần hết tiền, nó ngửa tay xin khiến bà phu nhân phải kinh ngạc :
“ Ô kìa, mới đưa mình  5 triệu bữa trước, sao đã hết …”
 Nó vùng vằng giận dỗi khiến bà phải ôm lấy nó vuốt ve :
“ Thôi mà, đừng giận nữa mà, còn 3 triệu đây, mình cứ tiêu đi, hết tôi lại đưa…”.
 Nhét tập tiền vào túi nó, bà phu nhân thấy lòng xốn xang, gớm gớm, mới đó đã hờn lẫy, mà khi đó sao cái mặt cậu nom thương thế, thương thế. Nghĩ rồi bà kéo nó lên giường, bắt nó làm bà cười rinh rích mới thôi.
Nhưng sáng hôm nay, sau khi kiểm kê khắp mình mẩy thằng Bảy, bà phu nhân sầm mặt :
“ Mình mới ngủ với con nào phải không ?”
 Thằng Bảy giật bắn , chối đây đẩy :
“ Làm gì có con nào, phục vụ “người nhà” đã hết hơi …”
 Hai chữ “người nhà” làm bà dịu giọng :
“ Sao mình có cái mùi…cái mùi lạ lắm…”
Thằng Bẩy nhói tim, thôi chết, tối qua “quậy” tới bến quán má mì, mãi khuya mới mò về chẳng kịp tắm rửa, cứ thế lăn ra ngủ. Bà phu nhân cáo già, phát hiện đúng đâu có oan. Nó giả vờ nổi giận :
“ Tưởng gọi về chuyện gì, hoá chuyện đó ? Thôi tôi đi Uỷ ban chờ đón ông Chủ tịch…”
 Nhìn cái mặt hầm hầm, bà Chủ tịch vội vàng :
“ Đâu có, đâu có, chẳng qua  nhớ mình quá mà, nhớ quá…nhớ quá…”
Vừa nói bà vừa kéo nó vào lòng hôn hít rối rít. Gớm lắm nữa, thằng Bảy nhắm ngay mắt lại. Oi cái Cub 78 cốt 6 sao chán thế, chẳng bù cho lúc vi vu toàn những Spâyxì với A còng. Nó chỉ dám nghĩ vậy thôi, dấu nhẹm chuyện ba em gái quán má mì . Điều đó làm thằng Bẩy cứ ngây tượng gỗ, chẳng còn nồng nhiệt như cái thủa ban đầu làm phu nhân  đẩy nó ra, la lên :
“ Sao vậy ? Mình sao vậy?”
“ Có sao đâu ?”
“ Bữa nay tôi thấy mình lạ lắm, cứ ngơ ngơ …”
Nó đành phải làm mặt buồn xo :
“ Tại mấy bữa rày lái xe cho ông Chủ tịch mệt quá …”
Thấy nó ảo não , bà lại thương, tha cho nhưng lúc nhét tiền vào tay nó, bà vẫn  căn dặn :
“ Mình nhớ nha, cấm có loạng quạng với con nào để “ếch” nó “vồ” rồi đổ bệnh sang tôi thì tôi…chặt…”
Nói rồi bà làm động tác sởn gai ốc. Con mẻ này nói là làm thiệt  chứ chẳng giỡn. Ôi chao ôi, bả mà biết chuyện em Trinh, em Tuyết , em Hồng thì nát đời hoa. Từ nay phải tìm chỗ khác, chớ tới đó , bả cũng có mạng lưới tình báo chẳng thua gì ông Chủ tịch tỉnh . Ong điều tra bà, bà điều tra ông, nay cả ông lẫn bà điều tra thằng lái xe thì nó chết cái một.
Bà phu nhân bịn rịn chưa cho nó rời ra, điện thoại di động trong túi nó đã réo ầm ĩ. Nó giơ tay ra hiệu rồi nói vào máy :
“ Dạ thưa chú con đây…”
 Tiếng ông Chủ tịch tỉnh oai vệ :
“ Mày  đâu vậy Bảy…”
 “ Dạ dạ…con đang chỗ rửa xe , vừa xong, con tới đón chú liền ạ…”
“ Khỏi khỏi, mày đánh xe về rước bà lên Sàigòn mua mấy chai rượu tây và đồ nhậu tối nay tao tiếp khách …”
    “ Dạ vâng vâng, con đi liền …”
 Nó tắt máy , buồn xo, vậy là cả ngày nay phục dịch con mẻ, vừa đi mua đồ vừa làm chuyện đó. Điện thoại đầu giường bà phu nhân cũng réo rắt. Bà bắc máy nghe, mặt bà vụt tươi rói,ríu rít :
“ Được rồi, được rồi, hai chai Giô-ni 50 tuổi, loại tem đen, kêu thằng Bảy sở thú sửa soạn 20 cc mật gấu,một cái tay gấu với một con rắn hổ hành. Nhớ rồi, nhớ rồi, yên trí em đi liền, về liền…”
Bà đặt điện thoại xuống ôm chầm lấy thằng lái xe, cười rinh rích :
“ Thế là cả ngày nay mình phải đưa tôi lên Sàigòn rồi. Mua bán loáng cái xong mình lại về chỗ đó nha…”
Thằng Bảy hiểu ngay chỗ đó là mini hotel khuất sau lùm cây bên sông Sàigòn vắng vẻ…
Hôm đó bà phu nhân đảo vào siêu thị mua qua quít vài chai rượu tây rồi bắt thằng Bảy đánh xe đưa về chỗ đó luyện “nhân điện”. Khốn nạn thân nó, đêm trước chạy “xe  Spâyxì” chán chê , lại cả buổi sáng “săn sóc Cub 78” , nên đến chiều xong việc truyền  “nhân điện” cho bà là nó lăn ra ngủ như thằng chết rồi. Bà vợ Chủ tịch cũng chẳng hơn, thượt ra như con gà mái rù, quên hết chồng dặn chuẩn bị mở tiệc tối  ông đãi khách, cũng lăn ra làm giấc tít cung thang.
Căn phòng im phắc, chỉ riêng điện thoại di động của thằng Bảy  thỉnh thoảng lại réo ầm ĩ. Ong Chủ tịch gọi . Lúc này trời đã nhá nhem  tối, ông về tư dinh mà cả vợ lẫn lái xe đi đâu mất tiêu . Ong bừng bừng nổi giận, đi đi lại lại trong phòng như con cọp  dữ. May thay, lúc đó, cô tiểu thư đi đâu về cho ông trút giận không thì ông phát điên :
“ Thằng Bảy với bả đi đâu rồi ?”
“ Con đâu có biết ? Hình như má đi thành phố mua đồ …”
  “ Mua bán gì giờ chưa về ? Khách sắp tới rồi, lấy gì đãi…”
“ Lo gì, để con điện nhà hàng mang đồ tới, kiểu này chắc xe hư quá…”
 “ Xe hư phải gọi điện báo chớ ? Sao ba gọi hoài, chuông đổ liên tục  không thấy thằng Bảy đâu ?”
Lập tức ông quay điện cho “chú Ba” GĐ công an tỉnh cho lính đi Saigon hỏi cảnh sát giao thông coi xe thằng Bảy tai nạn gì không ?  Bữa đãi khách hôm đó, ngoài mặt, ông Chủ tịch vẫn cười nói vui vẻ nhưng trong lòng lửa đốt. Khách về hết , bà Chủ tịch và thằng lái xe vẫn bặt vô âm tín. Bà bị tụi nó bắt cóc đòi tiền chuộc ? Xe tai nạn dọc đường ? Hàng chục khả năng diễn ra trong cái đầu nóng như lửa đốt . Chợt tiếng còi xe làm ông Chủ tịch chạy bổ ra sân. Không phải, không phải bà về mà là “chú Ba” Giám đốc CA tỉnh. Ong Chủ tịch vội vã :
“ Sao ? Bả đâu rồi ?”
 Chú Ba đưa mắt nhìn quanh rồi kéo ông Chủ tịch vào phòng riêng chốt cửa lại.
“ Em nói chuyện này, anh Hai phải bình tĩnh nghe nha…”
 Hoá ra “chú Ba” xứng đáng là tay mặt ông Giám đốc, bằng mạng lưới trinh sát , bằng đủ biện pháp nghiệp vụ, “chú” đã tìm tới nơi cần tìm . Rồi ông Giám đốc công an ghé tai ông Chủ tịch thì thầm. Nghe xong, ông Chủ tịch bỗng trợn ngược mắt, miệng há ra như lên cơn hen, vật vã như con nghiện đói thuốc.  Chú Ba vội đỡ ông xuống  giường, lên giọng an ủi :
 “ Bề nào chuyện cũng lỡ rồi , anh phải bình tĩnh, lộ ra mất uy tín lắm…”
Ong Chủ tịch rên hừ hừ :
“ Trời ơi, vợ chồng tình nghĩa bao năm, tao phải giết chúng nó, tao phải giết  …”
Ông Giám đốc công an chợt nắm cổ áo ông Chủ tịch, quát lớn :
“ Đồng chí Phó Bí thơ tỉnh đảng bộ. Nhân danh Ủy viên chấp hành tôi yêu cầu đồng chí nêu cao tinh thần hy sinh, dũng cảm của người đảng viên cộng sản, bình tĩnh, sáng suốt đặt lợi ích của đảng lên trên lợi ích gia đình…”
Ông Chủ tịch tỉnh trợn ngược mắt, lắp bắp :
“ Mày nói cái gì ? Mày nói cái gì ?”
“ Tôi yêu cầu đồng chí trụ vững ở trọng trách đảng đã phân công, không để tình riêng ảnh hưởng tới vị trí công tác…”
Ông Chủ tịch chợt tỉnh, giám đốc công an đổi giọng :
“ Anh Hai bình tĩnh lại. Anh làm ầm lên là mất ghế Chủ tịch tỉnh đấy…”
Ông Chủ tịch tỉnh run bần bật :
“ Hiểu rồi…tao hiểu rồi…thôi mọi chuyện tùy mày giải quyết…”
Giám đốc công an đắc chí :
“ Yên trí…thằng em sẽ sắp xếp mọi chuyện đâu vào đấy…vừa hả dạ ông anh vừa giữ uy tín đồng chí Chủ tịch…”
Trong lúc đó ở mini hotel bên sông Sàigòn, bà Chủ tịch đang say giấc nồng, chợt có tiếng gõ cửa gấp gáp làm bà thức giấc, trời đã tối thui, nhìn đồng hồ bà giật thót , quay sang bên, cậu Bảy lái xe vẫn ngáy ò ò. Bà vội kéo cái màn gió che cậu, khoác vội váy ngủ lên người ra mở cửa. Cô tiếp tân  cất giọng lễ phép :
“ Thưa bà, bà có định dùng bữa tối không ạ ?”
Ôi trời, tưởng chuyện gì, bà nhẹ cả người :     
“ Cảm ơn, tôi có việc phải đi liền…”
Bà vội vã quay vào , lôi thằng Bảy dậy, cuống quít giục nó sửa soạn. Không hề hay biết lưỡi gươm đang lơ lửng trên đầu,  thằng nhãi ranh còn ôm lấy bà đòi ngủ tiếp. Cả bà phu nhân nữa, bà đâu có biết cô tiếp tân lên phòng lễ phép đánh thức bà dậy là theo lệnh của  tay chân “chú Ba”. Tuy thế bà vẫn đủ tỉnh táo buộc “cậu Bảy” bò dậy, mặc quần áo đưa bà về tỉnh.
Xe ra khỏi khách sạn đã 9 giờ tối. Giờ này khách khứa ông Chủ tịch đã về hết, chắc ông nóng ruột về sự “mất tích” của bà. Kệ ổng, lỡ một bữa làm đồ nhậu nhằm nhò gì, thiếu gì lý do chậm trễ . Trên đường về, bà nhìn sang “cậu Bảy” đang ngồi xoay xoay tay lái, mặt mũi hốc hác thấy thương quá. Hồi này “cậu” chẳng những thành thạo món “luyện nhân điện” bà truyền cho mà còn sáng tạo bao chiêu trò làm bà cứ chết lên chết xuống trong những cơn mê mẩn kéo dài. Cậu đúng là báu vật trời ban . Chao ôi, ước gì cái lão chồng già lăn cổ chết bất đắc kỳ tử để bà mãi mãi sống bên “cậu” tới đầu bạc răng long.
Ý nghĩ đó làm bà tỉnh queo khi thằng Bảy đánh xe chạy vào sân nhà. Ong Chủ tịch vẫn thức . Vừa giáp mặt ông, bà đã xổ ra một tràng như bắn súng :
“ í trời ơi….xe cộ gì chậm như rùa bò, lại còn hư nằm đường nữa chớ, đã bảo ông đổi lấy cái nguyên thùng đi…”
Ong Chủ tịch đang cố nhốt một con thú điên trong lòng, cười nhạt :
“ Xe nằm đường hay bà nằm giường ?”
Bà phu nhân nhói tim :
“ Ong nói gì kỳ vậy ? Xe hư, thằng Bảy nó phải sửa, tôi vẫn ngồi chờ trên xe chứ có giường nào mà nằm ?”
Nhìn vẻ trâng tráo của vợ, con thú bị nhốt không kiềm giữ được nữa, nhảy xổ ra khiến ông Chủ tịch giang tay tát vợ nổ đom đóm mắt :
“ Con khốn nạn, con đàn bà dâm ô, mày tưởng tao câm mù què điếc hả ? Trời ơi, trời ơi….Tưởng ngủ với ai, hoá ra mày ngủ với thằng lái xe ? Nhục nhã…nhục nhã…tao phải giết, phải giết….”
Nói rồi ông xông tới bóp cổ bà. Hỡi ôi, bao nhiêu sức lực đàn ông, ông Chủ tịch đã tiêu hết vào biết bao trận đấu đá nội bộ nên bà vợ to béo chỉ hẩy tay ông đã ngã troéo khoeo .Thoắt cái, bà phu nhân  thành  người đàn bà khác :
“ Mày giết tao đi, tao thách mày đấy. …”
 Nói rồi bà đi tới ngăn kéo của ông, rút ra khẩu súng lục vốn chỉ cấp Chủ tịch tỉnh mới được dùng, ấn vào tay chồng :
“ Súng đây, mày bắn tao đi, bắn đi…”
Bà ưỡn bộ ngực khổng lồ , gí vào mặt ông. Ong Chủ tịch bị ấn vào tay khẩu súng , chất thép lạnh lập tức làm ông nguội cơn giận. Cẩn thận nhét khẩu súng trở lại ngăn kéo, móc túi áo tìm chìa khoá, khoá lại cẩn thận rồi mới quay sang bà :
“ Thôi mà…tình nghĩa vợ chồng ai dám bắn bà…”
Quá rõ tính chồng, bà phu nhân cười nhạt :
“ Không dám bắn hả ? Vậy thì viết đơn ly dị đi, ừ thì tôi ngủ với thằng lái xe đấy. Nói thực ông biết, mười thằng như ông cũng chẳng bằng một mình nó. Bút giấy đây…viết đi…”
Lại bút lại giấy ấn vào tay ông Chủ tịch. Tuy nhiên ông đủ tỉnh táo nhận ra ly dị thì quá dễ, nhưng con hổ cái này đã nắm được bao bí mật làm ăn của ông. Nào Công ty này, cán bộ nọ đã chia chác, đút lót cho ông bao nhiêu, vào ngày nào, bà đã ghi chép hết. Một khi “chặt cầu”, bàlập tức nộp cho Ban tổ chức tỉnh uỷ, Ban thanh tra và thế là ông đi đứt, sự nghiệp theo đảng đổ sông đổ biển, có bốc cứt mà ăn.
 Tới đây, ta phải kinh ngạc về khả năng nín nhịn của ông Chủ tịch, đó là bản lĩnh chính trị ông trau dồi qua bao năm lăn lộn hoạt động cách mạng để “dĩ nhất bất biến ứng vạn biến” ?
Ở địa vị ông, khi vợ trâng tráo tuyên bố cắm sừng chồng, một thằng xích lô, ba gác chắc chắn sẽ “phanh thây xé xác” con vợ. Đằng này không, khi bị vợ ấn giấy bút vào tay, ông xoè ngay cả mười ngón ra, nhất định không chịu nắm lại rồi trợn mắt, há hốc miệng, ngã lăn đùng ra giường như trúng gió. Thôi chết, không khéo ông lên cơn áp huyết,đứt mạch máu não. Bà kêu toáng tiểu thư gọi xe cấp cứu. Khi cô bốc điện thoại quay số bỗng ông ngồi dậy, ngăn lại :
“ Khỏi gọi, khỏi gọi, không có sao đâu ?”
Cô tiểu thư nhăn nhó :
“ Tại lúc chiều mấy chú ép ba uống rượu dữ lắm . Đã bảo uống chút chút xã giao thôi không nghe…”
 Cô đâu có ngờ ông không uống rượu và cũng chẳng lên cơn áp huyết, mặc dầu vậy ông vẫn nằm rên hừ hừ. Có lẽ bản năng làm vợ trỗi dậy, bỗng chốc bà trở thành “ hiền thê”  xắn tay áo săn sóc chồng. Nào cạo gió, nào lau nước nóng,  nào trà tăng lực nào viên sừng tê, bà lăn qua lật lại tấm thân nhũn như thịt cá chết của ông , suốt đêm bà vận dụng cả mười thành công lực truyền nhân điện  sang người ông mà chỉ thấy nong nóng lên đôi chút.
Than ôi, chỉ trừ đồng chí Bí thư tỉnh ủy, nội trong cái tỉnh này, từ dân thường tới cán bộ, từ xã , Phường tới Quận , huyện, từ các Ban, ngành tới các đoàn thể, bất kỳ đàn ông đàn bà, bất kỳ người già người trẻ, ai ai ông cũng có thể chỉ huy được hết , vậy mà riêng có mỗi cái vật nho nhỏ, dính sát người là dám cãi lại ông. Liên tục ông  lệnh mà nó đâu có nghe, cứ ì ra tuồng như đang nằm ngoài vòng phủ sóng của ông vậy. Bà chờ, cứ lẳng lặng  chờ và khuyến khích ông, rồi đến khi hết cả kiên nhẫn, chờ cũng chẳng được , bà hất người ông xuống, cười khẩy :
“ Thôi đi ông, chẳng ăn thua gì đâu…”
Rồi mặc ông nằm chỏng chơ hổ thẹn, bà ngồi dậy mặc xống áo, giọng chì chiết :
“ Không làm được phải không ? Không làm được thì thôi, khư khư giữ lấy làm gì, vậy mà mồm cứ leo lẻo “ giải phóng phụ nữ, giải phóng phụ nữ…”
Ôi chao ôi, ước gì ông được cầm khẩu súng trong ngăn kéo kia , bắn nát đầu con xú phụ này cho hả cái nỗi hờn căm đang chẹn giữ . Nhưng không, ông vẫn nằm đó , chìm đắm trong uất nghẹn, trong bóng đêm đang loãng nhạt và chợt nảy người khi tiếng sập cửa cái rầm khi bà ra khỏi phòng ông. Sáng lâu rồi nhưng ông vẫn nằm đó, ê chề và nhục nhã đã tan đi theo bóng đêm, đầu óc  sáng suốt trở lại và chạy hết công suất  tìm giải pháp. Không không, bằng giá nào cũng phải ếm nhẹm , coi như chưa hề xảy ra, chiều qua xe hư, lỡ mất việc bà sửa soạn bữa tiệc tối, có vậy thôi. Còn thằng Bảy lái xe ? Nó là con tép riu, ông cười nhạt, chấp làm gì. Bởi thế, đúng 7 giờ 15 phút sáng, như mọi ngày, thằng Bảy đánh xe lên thềm nhà, bà vẫn đưa ông ra xe, ông vẫn nhìn nó trìu mến và hỏi một câu thật ngọt ngào :
“ Chiều qua hư xe vất vả lắm phải không Bảy ?”    
 Thằng Bảy nhói tim, run bần bật, chờ cơn lôi đình đổ xuống  chứ không phải những lời êm ái. Nó cảm động :
“ Dạ…không có gì ? Con vẫn khoẻ…”
“ Vậy tốt, mày đưa tao tới cơ quan rồi cho mày về nghỉ khoẻ…”
 Bà phu nhân đóng cửa xe, khom xuống dặn dò :
“ Ong làm việc vừa sức thôi…chiều liệu về nghỉ sớm …”
Ông lại giơ tay vuốt má vợ tạm biệt như mọi ngày. Xe chạy khỏi cổng , bà mới thở ra nhẹ nhõm, thôi, ông “thông cảm” vậy là tốt, “ra công khai” với ông quan hệ của bà và thằng Bảy theo cách vậy là tốt nhất. Thực ra, ổng có…mất gì đâu. Vẫn chức quyền, vẫn tài sản,vẫn vợ con kè kè… Làm to chuyện sẽ mất  hết. Thảo nào ông ngọt nhạt. Trong chuyện này chỉ riêng bà là…bà mỉm cười đỏ rần cả  mặt. Từ nay chỉ cần che mắt thiên hạ, còn ông thì khỏi. Bà chẳng cần chờ những chuyến về thành phố hiếm hoi, đêm đêm chỉ cần chờ ông ngủ say là lẻn xuống phòng thằng Bảy khu nhà dưới tha hồ đi mây về gió.
Bà về phòng ngủ một giấc cho lại sức và chờ đợi. Thì ông đã chẳng nói thằng Bảy đưa ông tới cơ quan rồi cho về nghỉ đó thôi. Thế rồi bà chờ cả sáng vẫn chưa thấy tiếng còi xe quen thuộc “pin, pin” ngoài cổng. Cả buổi trưa cũng qua đi nốt không thấy tăm hơi đâu. Lòng dạ càng lúc càng  lửa đốt. Mấy lần bà gọi di động của nó chỉ thấy báo “ngoài vòng phủ sóng hoặc đã tắt máy”. Sốt ruột , bà gọi cho ông thì nghe anh thư ký báo “ông nhà sang bên tỉnh uỷ họp thường vụ”. Cả buổi chiều bà cứ đi ra đi vào, bỏ cả ăn, bỏ cả ngồi luyện “khí công” .
Mãi đến chiều chiếc xe Mẹcxêđéc quen thuộc đưa ông về bà vội đâm bổ ra. Bà choáng người thấy người lái không phải “cậu Bảy của bà” mà là bác Bảy, ông tài xế già cơ quan sắp về hưu hàng  ngày vẫn làm tổ bảo trì máy móc ở văn phòng.
Ông chủ tịch xuống xe, đưa cho bà chiếc cặp, âu yếm hỏi bà khoẻ không, chiều nay bà cho ông ăn món gì. Chiếc xe phóng ra cổng, bà chẳng kịp hỏi han việc đổi tài xế đột ngột và bí hiểm. Bà đành bấm bụng săn sóc chồng như mọi chiều ông đi làm về , nào khăn mát, nào nước giải khát ướp lạnh , nào bồn nước nóng ngâm mình. Trong lúc đó cả chục câu hỏi cứ như lưỡi câu móc lòng bà. Cậu Bảy đi đâu ? Biệt phái xuống huyện ? Đột xuất về quê ? Hay … bà sởn gai ốc, hay ông đã cho chú Ba Sở công an thủ tiêu  ? Không, không thể có chuyện đó .
Trong lúc  bà chống đũa nghĩ đi đâu thì ông Chủ tịch, ngược lại, rất vui vẻ, ăn uống rất ngon lành. Ông kể hôm nay có ông Chủ tịch huyện mãi trên miền Thượng về mang biếu cặp nhung nai , mai mốt chú Bảy Sở thú ngâm rượu với mật gấu và gân hổ tha hồ bổ. Ong lại kể một Công ty Mỹ bắn tin cho cô Kim Anh nhà ta suất học bổng đi Mỹ du học nhưng ông từ chối . Cô tiểu thư nghe nói vậy phụng phịu bắt đền bố ? Ong cười cười, cứ yên trí, khi nào có điều kiện nhất định cô sẽ đi, còn nhận của cái Công ty Mỹ này…mất uy tín lắm. Vả lại du học ở Mỹ chưa chắc đã tốt bằng Pháp, nền giáo dục ở Pháp ít tính thực dụng và chú trọng kiến thức cơ bản hơn ở Mỹ. Cứ thế hai bố con cà kê dê ngỗng trong lúc bà phu nhân ruột nóng như lửa đốt, lo đứt từng khúc ruột, không hiểu cậu Bảy đi đâu mà không thấy ông Chủ tịch nhắc một câu.
Mấy lần bà định mở lời, nhưng ông cứ tảng lờ, kéo chuyện này xọ  chuyện nọ cho tới ăn xong, ông vươn vai đứng dậy trở về phòng bà cũng chưa chút vân mòng gì về cậu Bảy. Oi chao ôi, không hiểu cậu đi đâu mãi  giờ chưa về. Cả buổi tối bà cứ ra ra vào vào, bấm điện thoại mỏi tay mà vẫn chỉ một câu trả lời “ngoài vùng phủ sóng” tức cả mình.
  Trong lúc ruột gan phu nhân rối bời thì đầu óc thằng Bảy lái xe cũng lung tung xoè. Sáng nay đưa ông Chủ tịch tới cơ quan rồi, nó đưa xe tới quán ngồi một mình nhâm nhi cà phê. Mặc dù lúc sáng sớm  bà phu nhân đã kịp dặn cứ yên trí , ông Chủ tịch tuy đã biết hết mọi chuyện nhưng vẫn “vui vẻ lắm”, đưa ổng tới cơ quan rồi về ngay, chở bà đi chợ, nhưng nó vẫn  lo ngay ngáy. Sáng nay ông vẫn trò chuyện vui vẻ, lúc xuống xe còn cho nó tờ năm trăm ngàn uống cà phê lại còn dặn cứ nghỉ ngơi thoải mái, khi cần ông sẽ  điện.
Ôi chao, thà ông cứ đánh mắng, cứ nhốt nó vô tù , thà ông cứ rút phăng súng lục đòm phát , thà cứ rõ ràng ra còn hơn cứ tưng tửng làm ruột gan nó rối bòng bong thế này.  Ông Chủ tịch có trăm mắt ngàn tay, sao đoán được giở ra với nó những trò gì ? Thôi đành cứ ngồi quán cà phê đợi ông gọi điện, còn quay về nhà chở bà đi chợ ? A…không đời nào , nó chán ngấy tận cổ cái Cub 78 cổ lỗ sĩ của bà, cứ nhác thấy dáng đồ sộ heo nái  đã sởn da gà, còn đâu hứng thú .
Ôi chao ôi, giờ mới biết dại, giá đừng dính dấp tới bả thì đã tự do chơi bời các em Tuyết, em Trinh, em Hồng  ở quán má mì, thật  sướng một đời. Nghĩ vậy trong đầu cứ loang loáng dáng tươi mát mấy em gái, ôi trời ôi , sao  khác nhau thế, một đằng nắng sớm một đằng chiều tà, một đằng chim ra giàng một đằng gà mái ghẹ…mà mẹ kiếp, sao “bóc lột sức lao động “ “người ta” kinh thế không  biết, cứ làm như “người ta” mình đồng da sắt không bằng…Cứ thế nỗi giận dỗi nổi lên đùng đùng,  phải làm cái gì cho bõ ghét, làm gì bây giờ , thôi phải rồi , sẵn tiền ông Chủ tịch cho , lẻn tới  má mì vui vẻ với các em Tuyết, em Trinh, em Hồng lại chẳng hơn ?
Nó phóng xe tới quán karaoke. Mái mì đón nó vồn vã chẳng kém gì đón ông Chủ tịch. Má cũng lạ sao “thằng nhóc” lắm tiền thế ? Nghĩ đi nghĩ lại chuyện đó cũng thường. Chủ gặm chân giò không lẽ không vứt cho tớ  khúc xương  ? Cả tỉnh này thừa biết ông Chủ tịch ăn tiền tỉ vậy thằng lái xe cũng chấm mút dăm bảy chục triệu chớ. Nghĩ vậy má đưa thốc thằng Bảy lên phòng VIP, rối rít giục mấy em trang điểm cho nhanh.
 Rủi cái cả 3 con nhỏ Hồng, Trinh, Tuyết đều đi khách ngoài Vũng Tàu mà cậu Bảy lại chỉ thích gặp mấy nhỏ đó. Thôi đành phải đưa bé Doan, hàng độc của quán  thế mạng vậy. Nhỏ này má mới tuyển được mãi trên miệt thượng, tính để dành cho các VIP, thoạt nghe cậu Bảy đã lắc quầy quậy, nhất định đòi bằng được em Trinh, em Tuyết hoặc em Hồng kìa. Ay thế rồi má đưa bé Doan ra trình diễn “ người thực, việc thực”  cậu tròn cả mắt, há cả miệng. Oi trời ôi, người đâu đẹp hết ý, da trắng nõn, má đỏ hồng, trên người chỗ nào cần nở ra thì nở hết cỡ, chỗ nào cần thót lại thì cũng không thể nào thót  hơn . Thật đúng là một “bông hoa rừng” còn đượm mùi sơn lâm . Thế là chẳng biết ất giáp gì nữa, nó lao tới như  con chó đói. Lúc này má mì mới bật cười khanh khách :
“ Vậy cứ tưởng chung tình với em Trinh, em Tuyết, em Hồng. Nhưng mà này, giá VIP kia đấy. Cậu chịu không  ?”
Thằng Bảy quay người lại  :
“Giá VIP là nhiêu ?”
“ Giá VIP phải tính bằng đô. Hai vé một dù . Mềm lắm rồi đó…”
 Mắt thằng Bảy vằn đỏ :
“ Bà tính “giết” tôi hả ?”
“ Oi tôi chả dám, tiền nào của nấy, cậu không chịu tôi thay đứa khác, giá bèo…”
Thằng Bảy tụt ngay quần ngoài , moi trong túi quần lót xấp giấy đô, quăng ra hai tờ, má mì chộp ngay lấy, vê vê tờ bạc trong hai ngón tay kiểm tra tiền thật hay giả rồi cười toét miệng :
“ Ghê nhỉ , cậu Bảy giờ cũng xài đô la Mỹ rồi kìa…”     
Thực ra đây là tiền bà phu nhân sai đi đổi, sẵn tiền Việt trong túi, tự “”đổi” luôn cho bà. Cứ thế cũng lặn lưng được dăm bảy tờ. Nó định tích cóp, mua lấy mảnh đất vườn cất cái nhà. Nhưng đã ăn chơi, kể gì tốn kém, thế là má mì vừa ra khỏi phòng, nó đã ào tới, ngấu nghiến con mồi cho “đáng đồng tiền đô…”.
Ôi chao, còn đang chót vót trên đỉnh vu sơn, cửa phòng bật mở, một thằng to cao như con đười ươi xộc thẳng vào, thộp cổ thằng Bảy, lúc này đang đóng bộ quần áo của ông Ađam :
“ Mày là thằng nào dám quyến rũ vợ tao ?”
 Cậu Bảy bị thằng đười ươi nắm cổ, giơ lên cao nom thật chẳng khác gì con nhái bén trong miệng con rắn. Cậu lắp bắp đến líu cả lưỡi :
“ Ơ…không không, tôi…tôi…”
“ Này thì không …này thì không này…”
 Cứ mỗi tiếng “không”, thằng khỉ đột lại tống một quả như trời giáng vào mồm cậu Bảy. Thế rồi cậu thét lên đau đớn, cuống cuồng như có cả ngàn con ong cùng đốt vào chỗ nhạy cảm nhất trên người. Cậu cứ nhảy cẫng  như phải bỏng và rồi dường như cơn đau đã lên tới tuyệt đỉnh, cậu ngất xỉu ngay trên cái giường mới vừa đây thôi, cậu đã lên thiên đàng.
Bà phu nhân không biết những gì xảy tới với “cục cưng” . Tuy ruột gan lửa đốt, bà cũng không dám hé răng hỏi ông Chủ tịch “thằng Bảy lái xe đâu ?”. Mãi lúc lên giường,linh cảm xui xẻo cứ ám  mãi làm bà buột  miệng :
“ Thằng Bảy đâu, ông bắt lão già hết hơi lái xe ?”
Ong Chủ tịch rít hơi thuốc, hả hê tận hưởng hận thù đang được “giải toả”. Ong cười nhạt :
“ Thằng Bảy có ăn sâm cũng chẳng lái được nữa ?”
Bà phu nhân giật mình :
“ Sao ?  Nó sao rồi ? Nó đang ở đâu ?”
“ Bệnh viện chứ đâu ? Bà thích cứ tới  thăm nó …”
 Bà phu nhân thất thanh :
“  Sao lại bệnh viện ? Ong hãm hại gì nó ? Tôi cho ông biết, thằng bé làm sao ông không yên với tôi đâu …”
Ông Chủ tịch đốt điếu thuốc nữa, chờ nỗi lo của vợ lên đỉnh điểm mới dằn giọng :
      “ Tôi không thèm động tới cái lông chân nó . Chính thằng chồng con bồ nó xử đấy…”
Bà phu nhân ngớ người, không tin vào tai mình :
“ Ong nói gì ? Ông dựng chuyện vu vạ hả ?”
“ Mai bà thăm nó khắc biết. Thằng chồng kia chơi ác, hắt  nguyên ca axít vào chỗ kín giữa lúc nó ngủ với con kia. Thằng này có sống cũng thành…công công.”
     Ong lại cười một cái như điểm vào huyệt bà. Bà điếng người, ôi trời ôi, thật vậy sao ? Rõ thật nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà, khác nào góp vốn vào Công ty lừa, tậu nhầm  miếng đất khu giải toả . Máu ghen nổi đùng đùng. Bà xỉa xói mặt ông sao thằng nhỏ to gan, mới tý tuổi đầu đã chim chuột vợ người ta mà quên béng mất chính nó cũng đã mèo mỡ cả với bà. 
Đúng lúc bà chửi bới om sòm cứ như thằng Bảy trước mặt chứ không phải ông chồng đáng kính, tới lượt ông Chủ tịch “phản pháo “  bằng lời lẽ xưa nay chưa từng thấy trong diễn văn, huấn thị cán bộ, nhân dân trong tỉnh, đúng lúc đó tiểu thư Kim Anh đi qua, ghé tai qua khe cửa , nghe trộm hết.
Ôi má ơi, thảo nào hồi này má sửa soạn se sua vậy, nào cắt mắt, nào xăm môi, lại còn đòi đi hút mỡ bụng nữa chớ. Nhưng với ai, với thằng nhóc lái xe thì kỳ quá. Tình yêu là gì làm con người trở nên mù quáng vậy ? Không phân biệt tuổi tác, không phân biệt địa vị, vượt qua mọi lễ giáo, kỷ cương, đưa hai người từ hai thế giới hoàn toàn khác nhau gắn với nhau, người này trở thành một nửa của người kia, ôi tình yêu, tình yêu…
Trí tưởng tượng lãng mạn của tiểu thư còn đưa cô tới những suy ngẫm xa hơn thế nữa. Đành rằng má cô đã phản bội ba cô, nhưng tình yêu còn cao hơn cả đạo đức lẫn pháp luật, trong tình yêu , không ai có tội, vậy má cô và “cậu Bảy” có lỗi gì đâu khi họ yêu nhau ?
Câu chuyện “cậu Bảy” đi với người khác chẳng qua là đòn độc  ba cô dựng lên, cô còn lạ gì tính ổng. Nhưng làm vậy chỉ đổ dầu vào lửa , không một âm mưu nào ngăn cản được tình yêu. Mai mốt nhất định “cậu Bảy” sẽ lái xe đưa má lên tít núi cao chung sống hạnh phúc và ba đành phải chấp nhận thôi. Ấy thế, cả đêm cô tiểu thư cứ nghĩ ngợi lẩn thẩn vậy, sau cùng thiếp đi và nằm mơ thấy mình đang nằm trên quả cầu bay khổng lồ hình trái tim.
   Sáng hôm sau, ông Chủ tịch lên xe đi làm, cửa buồng bà phu nhân vẫn đóng im ỉm. Cô tiểu thư đã thanh toán xong điểm tâm gồm  khúc bánh mì lớn, hai quả trứng ốp lết, miếng bít tết bò lạng rưỡi và nửa lít sữa tươi mà vẫn chưa thấy phu nhân đâu. Chắc má ốm rồi, khổ thân má, thương cậu Bảy quá đây mà. Cô tiểu thư bưng đồ ăn sáng, đẩy cửa phòng mẹ, bước vào. Bà phu nhân nằm tênh hênh , run bần bật, vừa thoáng thấy Kim Anh, bà vội dúi vật gì đó tròn tròn dài dài như quả chuối tiêu xuống dưới nệm , nhắm ngay mắt lại như đang ngủ say. Cô tiểu thư đặt khay thức ăn xuống giường :
“ Má dậy ăn sáng …”
Bà phu nhân mở mắt đăm đăm nhìn vào vô cực như người mất hồn làm cô hoảng sợ :    
“ Má tỉnh chưa ? Bệnh…tình má sao rồi ?”
Cô tiểu thư vô tình nhấn mạnh chữ “tình” làm bà phu nhân giật nảy , sẵng giọng  :
“ Cô nói cái gì ?”
Kim Anh ngạc nhiên, không hiểu sao má cô đột nhiên giận dữ vô cớ vậy ?
“ Là con hỏi má đau ốm sao rồi ?”
“ Có đau ốm gì đâu, đêm qua thức khuya nên dậy muộn vậy thôi…”
“ Không sao cả thì má ăn sáng đi…”
Bà phu nhân khoác nguyên cái mền cuốn quanh người chạy tọt vào toa-lét, lát sau trở ra, ngồi lên giường, bưng khay thức ăn và món đầu tiên được bà chiếu cố là miếng giăm bông tổ bố bằng bàn tay.  Cô tiểu thư thấy “tâm hồn ăn uống” của mẹ không thua mình , vội can :
“ Má ăn vầy giữ eo làm sao ? Cái món khoai tây chiên bơ này  “cô-lét-tê-rôn” nhiều lắm đó…”
Bà phu nhân lườm con gái rồi  lẳng lặng cầm dao cắt đôi miếng bít tết.  Cô tiểu thư gợi chuyện :
“ Sáng nay má có đi … bệnh viện con lấy xe máy chở má đi…”
Bà phu nhân tròn mắt :
“ Thăm ai ở bệnh viện ?”
Cô tiểu thư cười toét miệng :
“ Thôi má đừng dấu , con biết hết  rồi, nhưng con đứng về phe má, phe những người đang yêu mà…”
Bà phu nhân quẳng con dao ăn xuống khay :
“ Cô lảm nhảm cái gì vậy ?”
“ Má lại còn giả vờ không biết . Con hỏi má có đi thăm…cậu Bảy lái xe không , con đưa đi …”
Nghe tới tên “cậu Bảy lái xe”, bà phu nhân bỗng nổi giận đùng đùng :
“ Tôi cấm…tôi cấm cô từ nay không được nhắc tên thằng Sở khanh, thằng bạc tình, thằng lừa đảo ấy nữa, nghe chưa ?”
Trút cơn lôi đình xuống đầu con gái xong, bà phu nhân bỗng dưng ôm mặt khóc hu hu khiến cô tiểu thư cứ ngẩn ra , ngỡ ngàng. Thôi thôi, má yêu quá rồi nên mới ghen vậy đó. Tội nghiệp má, thật đúng như thơ ông Xuân Diệu “yêu là chết trong lòng”, hoặc như ngày nay các cô thường kháo nhau :” không yêu thì lỗ mà yêu thì khổ…”, yêu là vậy đó. Chờ cho phu nhân khóc xong , cô tiểu thư mới lên giọng an ủi :
“ Má đừng vội mất lòng tin vào tình yêu. Biết đâu ba chẳng bịa chuyện “hù” má. Má còn lạ gì tính ba , thật đủ thứ mưu mẹo…”
Mắt phu nhân chợt sáng lên, có vẻ câu nói của tiểu thư làm bà loé lên  hy vọng. Ừ nhỉ, không khéo “lão khọm già” dựng chuyện, vu cáo “cậu” để chia uyên rẽ thuý . Nghề của lão mà. Bà bỗng sốt ruột muốn đi ngay tới bệnh viện gặp cậu Bảy coi thực hư . Bà giục cô lấy xe máy, còn bà trang điểm qua quýt , mở két lấy tập tiền phòng hờ khi cần tiêu pha, thuốc men cho cậu.
Dọc đường, bà bắt con gái ghé xe vào chợ mua nào cam Mỹ, sữa bột, nào bánh ngọt, nho tươi…thôi thì đủ thứ  mọi ngày cậu Bẩy vẫn “khoái khẩu”. Tới gần bệnh viện , Kim Anh ghé quán cà phê :
“ Má ngồi đây chờ, con vào trước coi có..ba ở đấy không ? Hai ông bà chạm trán nhau thì …quê lắm…”
Bà phu nhân gật đầu, ngoan ngoãn ôm túi đồ xuống xe cho Kim Anh phóng vọt đi. Trong lúc đó ở bệnh viện cậu Bảy đã hồi tỉnh. Suốt một ngày một đêm, cậu quằn quại trong cơn bỏng rát cả nửa người. Rồi cậu thiếp đi trong ác mộng. Cậu nằm mơ thấy thằng thư ký của ông Chủ tịch cầm  súng lục nhằm bắn vào bụng cậu. Tỉnh giấc, người cậu đầm đìa mồ hôi. Thằng thư ký, có cái gì đó loé trong đầu , phải rồi, cậu Bảy chợt nhớ lúc đánh xe tới quán má mì,  thoáng thấy thằng thư ký dừng xe máy bên đường nói vào điện thoại cầm tay. Thôi đúng rồi, tất cả do âm mưu sắp đặt của lão Chủ tịch tỉnh,chồng già bà phu nhân. Chính lão đã cho người theo dõi và đã dựng lên màn kịch “thằng chồng”  em Doan đánh ghen. Cậu nhớ  lúc thằng khỉ đột tông cửa vào tự nhận là chồng bị cắm sừng thì chính Doan cũng há hốc mồm vì kinh ngạc . Cô ta là người Thượng, sống mãi trên núi cao, lấy đâu ra thằng chồng “đầu gấu” bến tàu, bến xe thế. Thôi đúng cậu bị gài bẫy …Nhưng đòn thù của ông Chủ tịch sao  độc ác kinh khủng vậy ? Mà chính mụ vợ lão quyến rũ cậu chứ có phải cậu chủ ý cắm sừng lão đâu ?
Nỗi căm thù bỗng ngùn ngụt bốc lên trong lòng cậu Bảy. Tất cả đều do “mụ ấy” gây ra. Và không khéo chính mụ ta đã toa rập với chồng trả thù cậu hòng gỡ tội cho mình. Trong đêm vắng, đầu óc nhức buốt vì bẽ bàng, cậu Bảy mỗi lúc một nghĩ quẩn. Khi trời sáng  lòng căm thù của cậu đã cháy lan , nhằm cả tới cô tiểu thư.
Phải rồi, cả cái con ngựa non Kim Anh kia nữa cũng tử tế gì, bao  lần nó hành “cậu” chở nó với thằng “bồ”, con bà thư viện tỉnh, chạy lên Sàigòn , kéo nhau vào khách sạn hú hí bắt “cậu” nằm chờ ngoài xe dài cả cổ mà một cắc càphê cũng không . Nó cậy con gái Chủ tịch tỉnh. Cả nhà cả ổ nó đều độc ác bất nhân. Cậu lẩn thẩn nhớ lại phim “Tiếu ngạo giang hồ” có chàng Lâm Bình Chi tự “cung”  luyện “Tịch tà kiếm phổ” trả thù cho cha mẹ, bây giờ cậu cũng “cung “ rồi, chỉ tiếc không có “bí kíp” nào cho cậu luyện để giết cả nhà lão Chủ tịch tỉnh thoả nỗi hờn căm. 
Cô tiểu thư đon đả bước vào. Cô đã sắp sẵn mấy lời thăm hỏi và nghĩ cách xưng hô sao hợp nhẽ, bề gì  thằng nhóc lái xe cũng đã vào vai vế cha chú cô, cứ “mày mày tao tao ” như trước  kỳ quá, mà “anh anh, tôi tôi” cũng không ổn.Ấy thế rồi, cô vừa ngồi ghé giường, chưa kịp hỏi han,thì trời ơi, thằng Bảy đang lim dim mắt tưởng ngủ bỗng chồm dậy giơ tay bóp cổ cô. Tiểu thư chưa kịp hiểu chuyện gì đã thấy cổ bị thít chặt, cô kêu lên ằng ặc, vùng vẫy cố thoát hai bàn tay như sắt nguội của thằng Bảy . Nó lên cơn điên, mắt trợn , mặt méo xệch, may có mấy người chạy tới xô thằng Bảy ngã ngửa , rồi đạp vào  mặt, nó mới chịu buông. Lập tức nó bị  lôi  đi, tiểu thư chỉ bầm ở cổ nhưng kinh hồn táng đởm, người run bần bật không hiểu chuyện gì xảy ra. Bà phu nhân đang ngồi ở quán nhâm nhi càphê   bỗng thấy cô con gái đâm bổ tới kêu váng :
“Oi má ơi, nó điên rồi, nó bóp cổ con…”
“ Bình tĩnh , ai điên, ai bóp cổ ?”
“ Thằng Bảy lái xe chứ còn ai, nó đang như con chó dại kìa…”
Bà phu nhân nửa tin nửa ngờ. Chắc cậu tưởng bà tránh mặt,  phái con gái tới thăm  nên nổi cáu, cái thằng cục thế, cứ thích được bà hỏi han chiều chuộng cơ, mà cô Kim Anh ăn nói xấc xược lắm kìa. Tiểu thư nhất định không theo bà vào bệnh viện coi sao, bà đành tay xách nách mang quà đi thẳng vào phòng y vụ. Bà Trưởng phòng nhác thấy phu nhân ông Chủ tịch vội chạy ra đón lấy túi xách :. 
“ Ay kìa chị Hai, chị  khám nội hay khám ngoại để em đưa chị đi…”
“ Khỏi khỏi, tôi tới coi tình hình chú lái xe  sức khoẻ sao ?”
Bà Trưởng phòng y vụ vội vàng mở tủ lôi hồ sơ :
“ Sức khoẻ gần bình phục, các vết thương phần mềm ổn định, riêng   bộ phận sinh dục coi như thương tật vĩnh viễn trăm phần trăm.…”
Bà phu nhân ngớ người :
“ Bà nói cái gì ?”
“ Dạ…là em muốn nói anh ta mất khả năng đàn ông rồi ạ ?”
Bà phu nhân trợn mắt :
" Lại thế kia à ? Có thiệt không ?"
" Dạ thiệt chớ ? . Mất...cái đó rồi ạ..."
Bà phu nhân thở dài não nuột :
“ Thảo nào nó lên cơn điên là phải….”
“ Dạ đúng , thần kinh bị sốc quá lớn không tự kiểm soát được …”
Bà phu nhân vớt vát :
" Liệu có trị được không ?"
" Dạ không...Axit nó ăn ..rụng ...cả ạ....."
Bà Trưởng phòng y vụ chưa kịp nói hết bà phu nhân đã cun cút ra phòng làm bà chạy theo gọi ơi ới :
“ Chị ơi, chị ơi…còn gói quà này chuyển cho ai đây ?”
Bà phu nhân không thèm quay đầu , buông thõng :
“ Cho chị đấy…”
Tối hôm ấy, ông Chủ tịch đi làm về muộn nhưng vợ và con gái vẫn chờ cơm. Cả nhà quây quần ăn uống không ai nói với ai . Bà phu nhân và cô tiểu thư không hé răng chuyện đi thăm thằng Bảy lái xe nhưng thừa biết ông Chủ tịch đã được báo cáo đầy đủ. Mãi cuối bữa , ông Chủ tịch mới buông một câu chắc nịch :
“ Bà cho dọn cái phòng  nhà dưới cho ông Mười lái xe về ở …”
Vậy coi như chuyện “thằng Bảy lái xe” kết thúc. Ngay hôm sau nó  bị đưa vào nhà thương điên nhốt trong khu đặc biệt. Cả bà phu nhân, ông Chủ tịch lẫn cô tiểu thư đều không nhắc tới nó nửa câu, họ quên phứt ngay coi chưa từng có nó trên đời. Bẵng đi cả năm, vào một  tối cô Kim Anh và bà phu nhân lên xe đi coi đoàn cải lương trên Sàigòn xuống tỉnh biểu diễn. Xe vừa rồ máy chưa ra khỏi cổng , bất ngờ cô Kim Anh hét lên :
“ Thằng Bảy…”
Oi trời ôi, đúng là thằng Bảy bằng xương bằng thịt thật, nó đội cái kết sùm sụp, lại mang cái kiếng đen thường dùng của ông Mười nên trời tối không ai nhận ra. Bà phu nhân đứng cả tim nhưng vẫn cố bình tĩnh :
“ Ong Mười  đâu sao không lái…”
 Thằng Bảy cười khẩy :
“ Trói gô nằm trong phòng rồi , không muốn tôi lái thay hả ?”
Cô tiểu thư muốn tông cửa nhảy ra nhưng xe đã bị khóa. 
“ Vô ích , nếu không muốn nhào vào xe tải thì cứ ngồi đó…”
Thằng Bảy quát lên rồi tăng tốc chạy khỏi thị trấn. Bà phu nhân  vừa rút điện thoại di động đã bị nó giật, đành ngồi chết điếng trên ghế  . 
“ Hê hê, bà khoẻ chớ ? Lão Mười lái xe có phục vụ bà như tôi ngày trước không ? “
Bà phu nhân dở sống dở chết , thều thào :
“ Tôi tưởng cậu không quay lại ? Thế…thế cậu đưa chúng tôi đi đâu đây ?”
Thằng Bảy cười ghê rợn :
“ Đi …chết chứ còn đi đâu. Lát nữa tới cầu tôi sẽ cho xe nhào xuống sông…hề hề….chết vầy mát mẻ lắm …”
Cô tiểu thư bỗng rối rít :
“ Em lậy anh Bảy, anh cho em xuống xe , đây là chuyện giữa anh và má em….Hai người yêu nhau muốn cùng chết thì cứ chết, dính dáng gì tới em ?”
Thằng Bảy cười ghê rợn :
“ Ha ha…tưởng tượng lãng mạn nhỉ ? Đôi tình nhân tuyệt vọng  chết bên nhau dưới đáy sông…ha ha…”
“ Thì yêu nhau phải thế chứ sao ? Anh tha cho em đi, em lậy anh…”
Thằng Bảy không trả lời, quay xuống bà phu nhân :
“ Bà nghe rõ con gái bà nói chưa ? Bà có muốn cùng chết với tôi không ?”
Bà phu nhân sợ vãi mồ hôi, chẳng biết tính sao, đành van vỉ :
“Cậu Bảy làm ơn làm phước tha cho tôi . Tôi vẫn…quý cậu như ngày xưa mà..”
Thằng Bảy cười khẩy :
“ Hoá ra bà chỉ quý tôi thôi ư ? Vậy sao cô Kim Anh lại bảo tôi với bà là đôi tình nhân…”
Cô Kim Anh vội vàng :
“ Thì má em chẳng đã yêu anh tha thiết là gì ?”
Thằng Bảy lại cười sằng sặc:
“ Má cô yêu tôi tha thiết ? Vậy mà cả năm qua có nhòm ngó gì tới tôi đâu ?”
“ Có chớ, có chớ…má vào tận bệnh viện mua quà thăm anh đấy. Má vẫn nhắc  anh luôn, bả nhớ thương anh lắm.…Thôi tha cho em đi anh Bảy, rồi hai người muốn đi đâu thì đi…đi Đà Lạt là thơ mộng nhất đó …tha cho em xuống xe đi…”
Thằng Bảy quay xuống bà phu nhân :
“ Bà nghe rõ con gái bà nói chưa ? Cho nó xuống xe rồi tôi với bà đi Đà Lạt sống cho thơ mộng kìa ? Bà đồng ý không ?”
Bà phu nhân chỉ còn biết van xin :
“ Thôi cậu Bảy ơi, cậu tha cho chúng tôi, cậu cần bao nhiêu tiền tôi cũng đưa ….”
  Thằng Bảy quắc mắt lên, không nói không rằng, rồ ga cho xe tăng tốc….
 Chiếc xe vọt nhanh khỏi thị xã  bon bon trên quốc lộ. Quang cảnh hai bên đường vẫn như mọi lần bà Chủ tịch ngược xuôi thành phố. Vẫn xe ấy, vẫn người lái ấy, nhưng mà chao ôi, lần này thằng Bảy không còn chở bà tới khách sạn nào đó để đưa bà lên thiên đường nữa mà xuống địa ngục,  nó đang chở bà …đi chết. 
Ôi khủng khiếp, khủng khiếp, bà phu nhân tưởng tượng tới cảnh xe lao xuống sông, xung quanh những nước là nước, rồi thì ngạt thở, mắt trợn ngược, tay bắt chuồn chuồn, người dãy dãy, rồi thì…hết. Hết cả ngôi biệt thự chẳng thua kém gì dinh Độc Lập, hết cả két tiền  chật ních ngân phiếu, đô la, hạt xoàn, hết cả nhà vườn bên sông Sàigòn, hết cả quyền uy phu nhân ngài tỉnh trưởng….A không nhé, tuyệt đối  không, ông còn làm vài khoá Chủ tịch tỉnh nữa, bà còn biết bao nhiêu niềm vui , nỗi sướng trần thế, chết sao được ? 
 Một sức mạnh ghê gớm làm bà chồm dậy, nhoài lên ghế trước, vươn hai tay bóp chặt cổ thằng Bảy. Chẳng biết có phải do bà luyện nhân điện, bất thình lình thằng Bảy tru lên ằng ặc như gà bị cắt tiết. Nó cố vùng  khỏi hai bàn tay sắt nguội của bà phu nhân bất ngờ ăn thêm quả đấm trời giáng của tiểu thư ngồi bên.
Ghê gớm thay sức mạnh người đang chọi nhau với thần chết, bà phu nhân với cô tiểu thư yểu điệu thướt tha thế bỗng chốc biến thành hai ả nặc nô hung hãn, một ả cứ siết chặt cổ, một ả cứ “giã giò” mặt thằng Bẩy. Chiếc xe đang lao như con thú, bỗng chốc lảo đảo, thắng két quay ngang giữa đường. Oi chao, may mắn thay, xe cảnh sát ập tới bấm đèn sáng quắc, rồi mọi  người cậy cửa xe, lôi bà phu nhân với cô tiểu thư ra, thằng Bẩy mới  thoát chết không thì hồn lìa khỏi xác .
Tuy nhiên, có sống cũng thành tật, lôi được nó ra, mặt sưng vù, tím tái, hai tròng mắt nát nhừ. Đáng đời nó, cả gan động tới vợ con lãnh đạo tỉnh. Nó đi cấp cứu với thương tật…mất trí nhớ trăm phần trăm, được đưa thẳng vào khu đặc biệt của dưỡng trí viện…
Trong lúc đó đồng chí ông Chủ tịch đang điều hành cuộc họp phát huy tiềm năng và thế mạnh của tỉnh.
Nghe điện khẩn cấp của bà, ông vẫn cười nói như nghe bà đi coi cải lương về kể chuyện vui vậy. Ông vẫy gã thư ký lại gỉ tai. Ngay lập tức cảnh sát giao thông đã vinh dự lái xe đưa phu nhân và tiểu thư về tư dinh. Ong Mười lái xe sau cú đánh của thằng Bẩy bị ngất xỉu  đã tỉnh lại và được cởi trói. Vì kín miệng vốn là bản tính nổi bật nhất của ông, nên vẫn được giao nhiệm vụ lái xe cho Chủ tịch.
Câu chuyện đầy tính “hình sự” được bưng bít ngay lập tức, không ai hay biết, ngay cả ăng ten của ông Mười Vỉa, em trai ông Sáu Bí thơ,hiện đang làm Trưởng ban tổ chức tỉnh uỷ cũng tịt mít. Tất nhiên có bàn tay dàn xếp của chú Ba, Giám đốc Sở công an, từ nay thành người trong nhà và cánh tay phải của ông Chủ tịch.
Vài tháng sau, để xóa tan ác mộng của vợ và con gái , ông Chủ tịch đổi xe khác, tuy vẫn Mẹcxêđéc nhưng đời mới hơn và sơn mầu khác.
Chuyện thằng Bảy qua đi, bà phu nhân cảm thấy phần nào có lỗi với chồng nên quyết thủ tiết thờ sống ông Chủ tịch, tề gia nội trợ đúng nghĩa hiền thê. Một tay bà quán xuyến hết, nào sai bảo gia nhân, nào trông nom xây cất nhà nghỉ bên sông Sàigòn, nào đôn đốc  việc trang trại, nào theo dõi các khoản thu nhập “ngoài luồng” của ông Chủ tịch. Cái việc sau cùng này mới thật khó khăn và phức tạp. Bì thư nào nhận được, bì thư nào phải chối phắt , khoản nào gửi ngân hàng trong nước, khoản nào “người ta” rót vào tài khoản nước ngoài …ôi thôi đó thực là một nghệ thuật phức tạp.
Lạ thay, gánh vác cho chồng bằng ngần ấy việc, năng lượng trong người bà vẫn xài chưa hết, vẫn dôi ra và hành hạ bà trong những đêm mất ngủ cạnh ông chồng ngáy khò khò.
Sáng sáng trở dậy, cái năng lượng dôi ra ấy để lại trên mặt bà vẻ cau có và giận dữ vô cớ và bà trút nó lên đầu ông Chủ tịch tỉnh để đến lượt ông lúc tới cơ quan ông lại trút nó xuống đầu  đám nhân viên.
         Chẳng ai hiểu được nguồn cơn những cơn giận “vô căn” ấy của đồng chí Chủ tịch tỉnh kiêm Phó Bí thơ tỉnh ủy ngoài gã thư ký ranh mãnh. Vốn là dân Bắc kỳ di cư, hồi sinh viên cũng có xuống đường “hát cho đồng bào tôi nghe”, nên sau năm 1975 được xếp vào hàng ngũ cán bộ cách mạng, được học tiếp và ra trường với mảnh bằng kỹ sư kinh tế.
Vốn trời cho chút thông minh và láu cá, gã hiểu ngay thân phận mình không quốc tịch “Nam kỳ quốc”, cũng chẳng phải “con anh Sáu, cháu anh Ba” nên con đường tiến lên tốt nhất là hầu hạ mấy anh Hai. Mấy anh này ghế cao chức trọng, quyền lực tiền tài chẳng thiếu gì, chỉ thiếu mỗi cái….trình độ văn hoá.
Chuyện này ta có thể thông cảm với lãnh đạo. Vốn xuất thân cày thuê cuốc mướn, lần hồi kiếm sống qua ngày, bởi vậy cách mạng hô là theo liền, chẳng mất gì, chỉ mất cài cày cái cuốc mà lại được cả thiên hạ, các đồng chí chỉ thiệt thòi mỗi cái …thất học.
Cái đó cũng do  bận công tác, nào khai hội, nào vận động quần chúng, nào phát động phong trào này nọ…còn thời gian đâu sách bút học hành. Vả lại đầu óc lãnh đạo vốn toàn “bã đậu”, dẫu có đốt sách thành tro hoà nước cho các đồng chí uống thì cũng lại tiêu tiểu ra hết, bụng chẳng còn chữ nào. Gã thư ký ranh mãnh nhằm ngay vào cái chỗ thiếu ấy của lãnh đạo. Nào hầu bút thảo nghị quyết, kế hoạch, diễn văn, bài nói chuyện, …nào sắp xếp công việc thứ tự trước sau, nào quân sư quạt mo chuyện che chắn, chia chác. Từ  thư ký một Bí thư huyện, lọt mắt xanh Chủ tịch, gã thăng một phát lên tỉnh. Chỉ hầu hạ vài năm , gã đã lộ rõ tài năng "hầu hạ” hiếm thấy. Gã cúc cung tận tuỵ, lo trước thủ trưởng, ăn sau thủ trưởng, quán xuyến từ việc triển khai nghị quyết thường vụ tỉnh uỷ, tổ chức các huyện quán triệt chủ trương của Uỷ ban nhân dân … cho tới theo dõi quan hệ trai gái nhăng nhít của tiểu thư Kim Anh,  giải quyết êm xuôi vụ cậu Cả, con trai bà thủ thư, vụ thằng Bảy lái xe . Bởi thế, sáng sáng cứ thấy ông Chủ tịch vác bộ mặt bí rị tới cơ quan, gã thư ký hiểu ngay chuyện gì rồi.
“ Thủ trưởng không trả được bài cho vợ đây mà…”, chuyện thằng Bảy lái xe còn sờ sờ ra đó ? Tất nhiên, gã nghĩ bụng vậy thôi tuyệt nhiên không hé răng , ngay với ông Chủ tịch, chuyện gì cũng có thể “báo cáo thủ trưởng “ chứ chuyện tế nhị này thì…đâu dám.
Gã thư ký vắt đầu vắt óc tìm kế sách giúp thủ trưởng. Nghe nói trên Sàigòn đã có mại dâm nam, nhưng mà ấy chớ, chuyện đó vô cùng phức tạp và nguy hiểm, lộ ra có trốn lên trời cũng chẳng tránh được đòn trừng phạt của ông Chủ tịch.
Thế rồi cơ may sau cùng đã đến, trong dịp theo sếp về công tác tại thành phố Hồ Chí Minh , gã gặp ông chú họ xa tên Ba Tạ vốn làm nghề lang băm , bốc thuốc rởm nhiều lần bị xử phạt nay chuyển sang nghề “nghiên cứu và ứng dụng nhân điện nhằm phục vụ lợi ích của con người”.
Ấy , danh xưng to tát thế, nhưng trụ sở hành nghề chỉ có căn buồng xép tồi tàn trong hẻm và cơ sở dữ liệu chỉ có mỗi cuốn “Giới thiệu nhân điện học” mỏng dính của một Nhà xuất bản tỉnh lẻ ông vẫn dùng làm kim chỉ nam và gối đầu giường.
 Nhìn đồ nghề ông chú, gã thư ký thở hắt ra. Trời đất ơi, ngay thầy bói dạo cũng phải tráp, kiếng mát, gậy rồi thì ba đồng chinh, đĩa, nhang, đèn…huống hồ hành nghề “khoa học huyền bí” có cái tên rất kêu “ nhân điện học” mà có mỗi cuốn sách nát thì…”bịp” sao được thiên hạ ?
Lập tức gã chạy ra siêu thị sắm cho ông chú một loạt sách gáy mạ vàng nào là “ Thuyết tương đối của Einstein”, “ Cõi tâm linh”, “Những năng lượng siêu nhiên”…nào là “Sinh học áo bí”, “ Tử vi đẩu số”…ních chặt  cặp “Giám đốc” có khoá số hẳn hoi.
 Ong chú trợn cả mắt nhìn thằng cháu bày la liệt những cuốn sách  ngay cái tên cũng nhức óc. Mẹ ôi, của này có đến giáo sư tiến sĩ cũng chưa rờ tới, huống hồ ông mới qua lớp mười. 
Gã thư ký phải trấn an chỉ cần học thuộc ba cái tựa sách, còn trong đó viết gì kệ mẹ nó, miễn sao loè được thiên hạ. Từ hôm đó ông Ba Tạ trút bỏ bộ vó cũ, khoác đồ mới, áo sơ mi “bỏ thùng”, cổ đeo cà vạt, giương mục kỉnh gọng vàng, tròng không số, đi đứng nói năng nhất nhất theo đạo diễn của ông cháu, nom rõ là dân “trí thức” nghiên cứu. Tân trang xong, gã thư ký chờ dịp ra mắt phu nhân.
         May thay một hôm ông Chủ tịch tỉnh than thở :
” Bà nhà tao đốc chứng sao đó hồi này thích đi đền coi lên đồng. Mai mốt bả đòi lập điện trong nhà thì còn ăn nói sao với thường vụ ?”.
Gã thư ký biết tỏng phu nhân năng lui tới đó chẳng qua tại mấy gã cung văn , chứ bả cũng đảng viên cộng sản, cũng duy vật biện chứng, cũng qua trường Đảng Nguyễn Văn Cừ đâu có tin ba cái chuyện đồng cô bóng cậu , nhân dịp này đưa ông chú “nhân điện” ra chẳng dễ lọt tai hơn mấy anh cung văn sao ?
Thế là gã thư ký sốt sắng nhận trách nhiệm “chặn ngay cái vụ mê tín dị đoan “ kẻo  ảnh hưởng tới uy tín đảng viên. Trước tiên gã bốc điện thoại “truyền đạt ý kiến đồng chí Chủ tịch” tới công an phường nhắc nhở “ phòng chống mê tín dị đoan, xây dựng ấp văn hoá” , yêu cầu dẹp ngay đám con nhang đệ tử tối ngày chập choeng ảnh hưởng trật tự trị an lối xóm. Không đầy tuần sau, bà phu nhân tới lễ đền thấy vắng hoe cả điện trong điện ngoài, chẳng còn thấy mấy bác cung văn gảy đàn lừng phừng, miệng hát líu lo “ cô bắn súng lục cô bơi thuyền rồng” như trước nữa.
Bà biết ngay đòn ông Chủ tịch tỉnh, tức tốc triệu gã thư ký tới xét hỏi :
“ Phải thày trò mày dẹp lễ thượng đồng ở đền đúng không ?”
Gã  thư ký chối bai bải :
 “ Đâu có, thím Hai đặt chuyện oan con …Cái đó dưới  phường xây dựng ấp văn hoá mới đấy chớ…”
“ Ấp văn hóa mới cái con mẹ mày. Tao còn lạ gì trò bịp . Mấy thằng dân phòng lôi ba con đứng đường vào trụ sở bóp vú mà vẫn trúng ấp văn hóa mới hả ? Thày trò mày tính triệt đường  giải trí của tao hả ? Tao khỏi cần, khối cách vui, có điều bể niêu cơm mấy thày cung văn là bất nhơn lắm nghe con…”
“ Oi trời ôi, thím Hai hiểu nhầm con rồi, con xin thề …”
“ Khỏi khỏi, ai tin được mồm mép tụi bay…”
“ Thím nghĩ sao cũng được, có điều quên chuyện đó đi , vợ Chủ tịch tỉnh còn lên đồng nữa thì cả nước này xây đền, mất uy tín lắm…”
“ Biết ngay , thày trò mày chỉ lo mất uy tín thôi . Tao nói thật, bỏ tiền xây đền con hơn xây ba cái cơ quan tỉnh ủy, huyện ủy, xã ủy. Vậy thôi mày bảo ổng ngày mai cử tao đi học trường Đảng tập trung cho rồi. Ổng tha hồ …uy tín…”
“ Thôi thôi thím ơi, ngần này tuổi rồi ai còn cử thím đi học  …”
“ Vậy sao thằng Giám đốc Sở quy hoạch già hơn tao vẫn bị ổng đẩy đi học Nguyễn Ái Quốc đó. Mày nói vậy chê tao già hả ? Thế mày quên lời dậy Lênin “ học, học nữa, học mãi “ sao ?”
Bị chạm tới tuổi tác, vốn là chỗ yếu nhất, phu nhân Chủ tịch nổi giận, mắt long sòng sọc làm gã thư ký khiếp vía. Gã vội vàng :
“ Chết chết, con nói vầy là nói theo chính sách và tiêu chuẩn chiêu sinh vào trường Đảng ấy chớ. Còn như thím đây muốn học gì chẳng được, con kiếm thày tới tận nhà dậy ấy chớ…”
 Nghe có “thày” tới tận nhà, bà phu nhân dịu giọng :
 “ Học gì học nhưng tao không có học cái môn vi tính tiếng Anh đâu nghe…”
Gã thư ký được gãi trúng chỗ ngứa, vội vàng :
“ Không không, hai cái môn đó của đám con nít  nó đú nhau, để con giới  thiệu thím học …”nhân điện ”.
“ Nhân điện là cái quỷ gì ?”
“ Là điện trong người thím ấy. Học sao cho điện nó mạnh lên,“phát” được ra ngoài, y như trong người mình có cái biến thế điện vậy đó…”
Bà phu nhân nghe bộ êm tai, cười  tủm tỉm : 
“ Bộ trong người tao cũng có điện sao ? Mà khi phát được ra ngoài thì phát …đi đâu ?”
“ Phát sang người bệnh chứ đi đâu. Lúc đó thím còn giỏi bằng mười đốc tờ. Đau đầu, nhức xương, viêm xoang, bao tử…thậm chí ung thư thím cũng trị được tuốt luốt…”
 “ Bốc phét vừa thôi mày. Bốc phét với quần chúng nhân dân còn lọt lỗ  tai chớ với tao hơi khó đấy nghen…”
Gã thư ký trợn mắt :
“ Con nói thiệt đó. Để mai mốt con đón thày về dạy thím mới tin…”
 Bà phu nhân nghe nói có “thày”  về tận nhà dậy , mắt sáng lên :
“ Lại ba cái thằng mù rởm chớ gì ?”
“ Không không, ông này là tiến sĩ , du học nước ngoài về kìa…”
 “ Oi thôi tao còn lạ gì ba cái bằng cử nhơn với tiến sĩ , toàn đò rởm,  thôi được, mày cứ dẫn tới tao coi …”
Tuần sau, ông chú “nhân điện” được xe Mẹcxêđéc lên tận thành phố đón về tỉnh. Vừa nhác thấy , bà phu nhân đã thấy ưng trong bụng rồi, tuy ngót sáu mươi trông ổng vẫn còn phong độ , cái miệng vẫn còn tươi và cặp mắt sau tròng kiếng vẫn còn đu đưa lắm. Chỉ buồn cười tên ổng là Ba Tạ mà nom người ốm nhách, được cái rắn rỏi .
Gã thư ký đưa ông chú vào phòng khách tư dinh ông Chủ tịch, giới thiệu với bà phu nhân rồi cáo từ  về cơ quan có công tác gấp.
Ông “nhận điện” ngồi thót người trên ghế cẩm lai khổng lồ, ngơ ngác nhìn quanh căn phòng trần thiết bóng lộn dễ từ bé chưa được đặt chân . Ghê gớm thật, trước nay nghe đồn mấy ông quan tỉnh giàu khủng cứ tưởng chuyện bịa, ngờ đâu thực tế còn kinh hơn. Như tấm da hổ còn lại mỗi cái đầu kia cũng đáng giá trăm triệu. Rồi lọ độc bình cổ cao vượt đầu người, hoành phi câu đối, tủ sách Mác Lê… sờ đâu cũng vài chục cây chứ không ít. ĐM cán bộ, tiền đút lót, tiền dự án, tiền cống nạp của các Công ty…chảy vào đây hết chứ đâu…
 Trong lúc ông Ba Tạ ngẩn ngơ chuyện thời thế, bà phu nhân đã kịp mở chai rượu tây, rót ra ly ấn tay ông :
 “ Kìa, mời thày uống đi chớ…”
 Thì uống. Ôi chao, rượu gì mới kề môi , mùi thơm đã xộc vào miệng, lan xuống cổ toả đi khắp lục phủ ngũ tạng. Nghe nói tết nhất các quan được biếu rượu tây giá cả chục triệu đồng , chắc nó đây . ĐM cán bộ, sướng đủ mọi đàng.Vậy mới biết mồ cha các đồng chí không bằng cái ghế ngồi.  Rượu làm thày “nhân điện” nóng người, nhớ lại bao lời dặn dò của gã thư ký. Thế là sau khi đặt ly xuống, thày bắt đầu thao thao “tiếp thị” thuyết nhân điện. Nào năng lượng mặt trời tinh khiết lúc buổi sáng, nào  khai mở 9 cái huyệt đạo trên người , nào là tập trung luyện khí…vân vân và vân vân.… Vốn không quen nghe giảng giải chuyện trời ơi đất hỡi, bà phu nhân ngáp một cái dàn cả nước mắt :
“ Thày nói chuyện cao siêu vầy tôi học làm sao ?”
 Ong Ba Tạ vội vàng :
“ Ay không, là tôi nói cơ sở lý thuyết thôi, còn mình chỉ thực hành…với nhau…”
 Nói rồi thày bấm tách cái cặp “Giám đốc” , soạn ra bao nhiêu sách dầy cộp , bìa da, gáy mạ chữ vàng,  sau cùng mới rút ra cuốn “ Nhân điện học” , cẩm nang hành nghề …
Thày chỉ vào hình vẽ trong sách, ngồi xệp xuống thảm theo kiểu lá tọa, hai bàn tay xoè rộng, đặt ngửa lên đùi, mắt nhìn trừng lên trần, căng thẳng và nghiêm trọng khiến bà phu nhân nín thở chờ đợi.
Thầy đang tập trung nhân điện vào bàn tay, cứ theo thầy nói, lát nữa  tay thầy đặt vào đâu là hết đau chẳng mất viên thuốc nào. Oi trời, nếu thày làm được vậy mấy anh bác sĩ thất nghiệp là cái chắc. Nhưng cứ coi xem sao, chắc cũng có một phần sự thật chớ, nếu là chuyện tầm phào sao lại được in thành sách ? Phải có thế nào Nhà nước mới cho xuất bản chớ. Chỉ buồn cười tên thày là Ba Tạ mà nguời thày chắc chỉ ngoài 40 ký. Nhưng các cụ ta đã dậy rồi,“gày là thày đụ…”, ấy chết, bà vội xoá ngay ý nghĩ bậy bạ làm bà cười tủm tỉm, rồi bất thình lình bà nghe thầy hét lên một tiếng, nhẩy bật lên và chớp mắt đã đứng ngay trước mặt bà giơ ra hai bàn tay run bần bật như nó  đang bị điện giật :
“ Đau…đau ở đâu , đau ở đâu ?” – thầy lắp bắp…
Bà phu nhân cuống lên, ừ nhỉ, bà đau ở đâu , bà kiểm lại chẳng thấy đau ở đâu, thôi phải rồi đêm hôm qua bà tức ngực quá , cứ như có hòn đá nặng chịch bên trong làm bà cứ lăn đi lật lại, mãi chẳng chợp mắt …
“ Nói ngay, đau ở đâu….”
Lập tức bà ưỡn bộ ngực đồ sộ :
“ Tôi…tôi… tức ngực…”
Bà phu nhân chưa dứt lời hai bàn tay thày đã úp chụp lên ngực bà. Í trời ơi…bủn rủn cả người ! À thì ra thầy truyền nhân điện, cứ để yên coi sao. 
“ Thấy gì chưa ? Thấy gì chưa ?”
 Oi chao ôi, thấy rồi, thấy rồi đây, đôi tay thầy như hai chiếc kìm lửa đang  truyền điện hay cái gì đó làm bà nóng rần cả nguời. Nhưng sao thầy cứ xoay vần liên tục kìa ? Thế này ai mà chịu cho thấu. Thôi cứ để yên  coi sao ?  Lúc này thày Ba Tạ nhớ lời dặn của thằng cháu về nhiệm vụ thiêng liêng thế chỗ anh cung văn trên đền nên thầy cứ làm tới. Để khỏi cách bức mấy lần vải làm yếu nhân điện , thầy dấn tới, lột bỏ hết, phô ra hai trái dừa cong tớn  làm bà phu nhân đờ cả nguời. Chao ôi quả nhiên điện của thày ào ạt  truyền sang  làm bà rúng động , mắt nhắm nghiền, miệng lắp bắp :
“ Thày ơi…em …em chết…em chết mất thày ơi …”
Thày không nói gì cứ lẳng lặng truyền nhân điện khắp châu thân . Thì cứ để yên coi sao ? Cứ thế cho đến lúc mở  được  mắt , bà phu nhân  đã thấy mình trần truồng  nằm cạnh ông thầy trên đivăng từ lúc nào. Bà đập tay lên nguời thầy :
“ Đây là cái cách ông dậy nhân điện cho tôi hả ?”
Ong thầy cười hì hì, lôi tay bà đòi “dậy” nữa, vừa lúc đó  tiếng điện thoại giòn giã. Bà vội sửa lại quần áo, chạy vội ra nhấc máy. Allo… ông Chủ tịch tỉnh gọi. Ong vừa hội ý thường trực Uỷ ban chuyện chuyển đổi cơ cấu giống cây trồng các xã nghèo vùng sâu vùng xa, nghe thư ký báo cáo đã đưa  thầy nhân điện tới nhà nên ông điện hỏi :
“ Sao rồi, bà có chịu học cái môn nhân điện ấy không ?”
Bà phu nhân liếc thầy lúc này đã ngồi nghiêm chỉnh bên bàn nước :
“ Chịu chớ, chịu chớ, cái món này hay lắm đó, mai mốt tôi trị cho ông, nhức đầu, mỏi lưng, đau xương đau cốt…khỏi liền à…  “
“ Vậy sao ?  Ráng học thành tài mai mốt tôi nghỉ hưu bà mở phòng mạch nuôi tôi nha…”
Bà phu nhân cuời rú :
“ Dễ ợt…ông đầu tư tôi học , mai mốt …thu hồi vốn….hí hí …”
“ Vậy từ nay đừng đi đền coi đồng cốt nghen…”
“ Khỏi dặn, làm gì làm phải giữ uy tín cho chồng chớ…”
Ông thầy đang ngồi salông, giỏng tai nghe . Câu bà nói giữ uy tín cho chồng làm ông sởn gai ốc. Mẹ ôi, sao liều thế không biết, dám cắm sừng ông Chủ tịch tỉnh ngay trong phòng khách . Không khéo thằng cháu thư ký chơi xỏ cũng nên. Lúc nãy còn nồng nỗng như hai con lợn cạo mà ông Chủ tịch xịch cửa vào thì…ôi thôi, nó đòm cho phát là toi đời.Thôi thôi, tránh xa cái giới thượng lưu quan chức này ra, rũ tù có ngày. Cứ “chân giò” lảng ra là tốt hơn cả. Nghĩ vậy ông thầy với tay rót thêm chén rượu nữa vừa củng cố  quyết tâm, vừa tranh thủ “chiến lợi phẩm” trước khi rút khỏi nơi đầy cám dỗ, nguy hiểm chết nguời này .
 Bà phu nhân đặt máy, lại ngồi cạnh ông thầy xởi lởi :
“ Ông nhà tôi hoàn toàn nhất trí việc tôi học nhân điện sau này còn trị bịnh cho ổng…”
Ong thầy ngồi xích ra, làm mặt nghiêm :
“ Thưa bà…tôi…rất tiếc…”
Bà phu nhân tròn xoe mắt. Thật không hiểu sao nữa, mới lúc nãy còn xoè xoè như tia lửa hàn, giờ ngây đơ, lạnh ngắt như cái mắc áo. À thôi phải rồi,“cho” nó vội quá, tỏ đường đi lối về nó biến đây mà. Bà cười nhạt :
“ Ông tiếc cái gì hả ông thầy. Nguời “rất tiếc” phải là tôi chớ ….”
Ong Ba Tạ cố can đảm :
“ Dạ không….ý tôi muốn nói là tôi rất tiếc không có điều kiện dậy nhân điện cho bà…”
“ Điều kiện ? Ong còn muốn cái điều kiện gì ? Tháng 10 triệu được chưa ?”
Ui trời , 10 triệu một tháng, Giáo sư tiến sĩ cũng chẳng kiếm được số đó. Miếng mồi quá to làm thầy lưỡng lự, rút ra thì tiếc đứt ruột, lao vào thì sợ, ông cứ đắn đo, chẳng biết nên tiến hay lùi, cứ ngồi nín lặng.
Bà phu nhân liếc nhìn vẻ chịu đựng, buồn rầu của thầy, chợt thấy thương quá. Tội nghiệp, nguời trí thức, tài giỏi thế chẳng tìm được chỗ đứng trong xã hội, cứ phải lam lũ, dậy dỗ thiên hạ kiếm miếng ăn. Ong Chủ tịch chồng bà thì hơn gì thầy ?  Về trình độ văn hoá, hiểu biết khoa học chồng bà thua là cái chắc. Vậy mà một nguời bay trên trời, một nguời bò dưới đất. Cuộc đời rõ bất công với thầy quá. Một tình thương mến thương bỗng rào rạt trong lòng khiến bà  cầm lấy tay ông thầy đặt lên ngực bà, thì thào  :
      “ Mình…mình đừng ngại… tôi sẽ lo cho mình mọi nhẽ…”
Không còn là nhân điện của ông truyền sang bà như lúc nãy, nguợc lại, bộ ngực nóng bỏng của bà truyền sang ông  thứ gì đó làm ông tiêu tan mọi dự định, mọi quyết tâm khiến ông phừng phừng , bổ nhào vào lòng bà. Bà ve vuốt những sợi tóc còn lại lơ thơ trên đầu ông. Ong cứ nằm yên trong vòng tay bảo bọc của bà như đứa con trai núp trong lòng mẹ.
Cửa phòng khách bỗng bật mở và cái hình ảnh ôm ấp đó đập ngay vào mắt nguời vừa bước vào : tiểu thư Kim Anh. Cô vừa đi học về, bụng đói meo, bổ vào phòng ăn thấy vắng tanh và lặng ngắt, bởi vậy cái hình ảnh truớc mắt làm  cô sôi lên sùng sục :
“ Má làm trò gì vậy ? Cô Tám đâu sao không nấu cơm ?”
Bà phu nhân  ngồi thẳng nguời lại, giọng tỉnh bơ :
“ Cô Tám về quê rồi. Đồ ăn trong tủ lạnh , lấy ăn tạm …”
 Ong thầy hoảng hồn, vồ ngay lấy cái cặp Giám đốc, hổn hển :
“ Tôi…tôi xin phép về…”
 Bà phu nhân khoát tay  :
“ Ong cứ ngồi xuống đó…”
 Rồi bà quay sang con gái :
“ Tiện thể má giới thiệu với con, đây là thầy Ba Tạ,  dậy nhân điện cho má…”
Cô tiểu thư ngạc nhiên :
“ Nhân điện ? Má học cái đó làm gì ?”
Bà phu nhân vẫy ông thầy :
“ Ong giảng cho nó nghe đi.Nghe xong có khi nó cũng học ấy chớ…”
  Ong thầy vẫn chưa qua khỏi kinh hoàng. Oi trời ôi, tối về , con bé này mách bố nó thì đời ông thành phế liệu. Thôi thôi, biến, biến…nghĩ rồi ông ôm cái cáctáp Giám đốc truớc ngực, cứ thế bước giật lùi ra cửa …
Thày Ba Tạ vừa sờ vào cánh cửa tính tót ra ngoài bà phu nhân quát lớn :
“ Đứng lại…”
 Như có phát súng bắn vào người, ông thầy giật thột, luống cuống suýt rơi cặp làm cô cười rũ :
“ Thầy bà mà nhát thế ?  Người vầy mà má cũng…má cũng…”
Bà phu nhân lừ mắt làm tiểu thư im bặt. Con nhỏ này thiệt kỳ, từ sau vụ cậu Bảy lái xe, nó ăn nói chẳng còn ý tứ giữ gìn gì hết trọi, làm như cái việc bà “quan hệ” với người khác giới cũng bình thường như đi đền, đi siêu thị vậy ? Ong thầy đã cóm róm trở lại bàn, liếc nhìn bà phu nhân và cô tiểu thư, ôi chao ôi, vợ con thế đáng đời ông Chủ tịch tỉnh, rõ trời có mắt , gian ngoan thủ đoạn, nhân nào quả nấy, ông tơ bà Nguyệt mới kết môđen cho mụ vợ đẻ ra đứa con gái mặt heo tai chuột thế kia, thật vô phúc cho thằng nào đặt chân vào nhà này làm rể, nem công chả phượng thật đấy nhưng mất mạng có ngày.
Mải nghĩ lan man thầy bỗng giật bắn người nghe tiếng còi ô tô ngoài sân, tiếng cửa xe đóng sập và chẳng còn nghi ngờ gì nữa, ông Chủ tịch tỉnh bằng xương bằng thịt xách cạc táp lừng lững bước vào. Lập tức mọi người ai nấy như bị cái remote bấm tới, bà phu nhân nhổm dậy đi lại gần đức phu quân đỡ lấy cái cặp, cô tiểu thư mở tủ lạnh lấy ly sâm để sẵn, ông thầy nhân điện đứng ngay dậy hai tay chắp xuống bụng, cung kính :
“ Chào ông Chủ tịch ạ…:”
Ong quan đầu tỉnh xua tay :
“ Ngồi xuống, ngồi xuống.”
Bà phu nhân đang cầm khăn lạnh lau trán cho ông như hiền thê chính hiệu vội  nhanh nhẩu :
“ Ong thầy nhân điện thằng thư ký của ông đưa tới đây…”
“ Tốt…tốt…vậy bao giờ khai trương à à…bao giờ bắt đầu dậy ?”
Đôi mắt như hai cái tròng kính của ông Chủ tịch rọi thẳng vào mặt ông thầy làm bủn rủn người :
“ Dạ thưa…chưa …chưa…ấn định ạ…”
Ong Chủ tịch quay sang nhìn bà phu nhân, bà cười toe toét :
“ Thì cũng định…chờ ông về coi sao ?”
“ Sao với trăng gì . Bà thích thì cứ học , vậy được chưa ? ”
Bà phu nhân vâng dạ ríu rít rồi dìu ông Chủ tịch sang phòng riêng không quên quay lại dặn với :
“ Kim Anh, đưa thầy xuống nhà dưới soạn cơm mời thầy ăn …”
Nhà dưới tuy là chỗ kẻ ăn người làm nhưng cũng tiện nghi choáng lộn, tủ lạnh, nồi điện, bếp ga, lò vi ba…toàn những thứ làm các bà nội trợ  phát thèm. Trong lúc cô tiểu thư hâm nóng các món nguội lấy từ tủ lạnh, ông thầy mới có dịp ngắm nghía phía sau của nàng.
Chân voi, vai cánh phản, đít lồng bàn…ôi chao ôi ngữ này còn ngựa hơn cả mẹ nó. Mà sao đôi mắt hai bố con giống nhau thế, cứ như là có hai tròng lồng nhau, vừa sâu , vừa dáo dác thoắt cái lại ngây đơ như mắt tượng. Lạ thật, tướng tá vầy mà thành ông lớn, bà lớn thì chết cha cái xứ này rồi, loạn âm loạn dương, chó nhảy lên bàn độc, người rớt xuống phận chó là phải rồi. Tiểu thư bầy xong các món la liệt trên bàn,, cười hóm hỉnh :
 “ Mời thầy…à mời giáo sư…”
“ Ay chết…cô cứ kêu tôi bằng chú…chú Ba Tạ được rồi…”
“ Hì hì…dậy khoa nhân điện phải kêu bằng Giáo sư chớ…mà này cái gan thày lớn thiệt lớn đấy nha…”
Ong Ba Tạ tròn mắt :
“ Cô…cô nói vậy là sao ?”
“ Thì đấy…lúc tôi về nhìn thấy đấy…”
Miếng giăm bông chợt đắng ngắt trong miệng thày, ông nhè ngay ra, lắp bắp :
“ Tôi không…tôi không có ý …”
Cô tiểu thư cười  ngất ngư :
“ Thày liều mạng thiệt đó…vừa mới đặt chân tới nhà người ta đã bầy trò..tôi méc ba tôi thì chú tan nát một đời hoa…”
Ong thầy buông ngay đũa xuống, chắp hai tay vái lia lịa :
“ Tôi lậy cô, cô tôi tha cho tôi, cô  mách ba cô thì tôi bỏ xứ mà đi…”
“ Đi đâu, chú định đi đâu, có bay lên trời, chui xuống đất ba tôi cũng lôi chú lên…”
Ong thầy mếu máo :
“ Vậy tôi…tôi còn biết làm sao ?”
Ra oai đủ rồi, cô tiểu thư nghiêm giọng :
“ Từ nay chú phải nghe tôi, bảo gì làm đó …bằng không….chú hiểu chớ ?”
Cô xỉa hai ngón tay vào ngực thầy, miệng kêu cái “đòm” làm thày  ôm vội lấy ngực y như vừa mới trúng phát súng lục. Thày rối rít :
“ Tôi hiểu , tôi hiểu…cô bảo gì tôi làm đó…”
“ Vậy tốt. Trước hết chú phải thực hiện 3  điều. Thứ nhất, phải kín miệng, không được tiết lộ bất kỳ ai mọi chuyện giữa chú với tôi và má tôi…”
“ Dạ được, sống để dạ chết mang đi …”
“ Vậy tốt. Thứ hai , chú phải tuyệt đối trung thành với má tôi…”
“ Dạ được…vợ tôi đã bỏ đi lấy chồng từ mấy năm nay…”
“ Vậy tốt. Thứ ba…”
Cô bỏ lửng , cố moi óc coi là cái điều gì , rồi nghĩ chưa ra, cô cười khẩy :
“ Chú ăn đi đã, ăn xong tôi sẽ nói điều thứ ba…”
Thầy cầm con tôm hùm hấp. Thật cả đời chưa thấy con nào khổng lồ như con này, dễ phải tới cá ký , ĐM cán bộ, xới toàn của ngon vật lạ, tôm này rượu tây đưa cay thì thật sướng hơn vua.
Thày liếc tiểu thư đang đăm chiêu suy nghĩ, nó đang vẽ ra điều  thứ 3  bắt mình thực hiện, nó bắt chước ba điều ước của quỷ đây mà, con quỷ con này ghê gớm nhưng vẫn là nhóc con ngớ ngẩn, sợ đéo gì. Thày mạnh dạn hẳn , hắng giọng :
“ Cô Kim Oanh, tôi nhờ một việc được không ?”
Tiểu thư tròn mắt về sự thay đổi bất ngờ của thầy :
“ Cái gì, chú muốn cái gì ?”
“ Cô…cô lấy giúp tôi chai rượu ban nãy ở phòng khách được không ?”
Tiểu thư phì cười :
“ Tưởng gì…được, chú chờ tôi lấy cho…”
Cô tiểu thư vừa ra, thầy bật cười khoái chí. Nó sai mình chưa thấy đâu trước mắt mình sai lấy rượu cái đã. Không hiểu cái điều thứ 3 là cái quỷ gì đây ? Nộp tiền cho nó ? Không phải, nó thiếu gì tiền. Bắt mình truyền điện cho nó theo cái cách đã truyền cho má nó ? Cũng không phải, nó khoái cái loại bô trai trẻ tuổi như Lam Trường , Đàm Vĩnh Hưng kìa. Không lẽ nó bắt mình đi tạt a-xít trả thù thằng nào phản bội nó. Thầy rùng mình, a không nhé, chớ dính vào cái món “hình sự” có mà gỡ lịch mỏi tay. Tiểu thư đã trở lại cầm chai rượu mới, chưa khui  làm ông thầy mừng rỡ :
“ Ui trời ôi, Giônny Uốccơ tem đen lại nguyên chai kia à. Thôi thôi, tôi chẳng dám mở đâu, cô cho tôi …cầm về nhé…”cô tiểu thư đang ngồi bên nhìn lom lom, quên bà phu nhân nồng nhiệt như núi lửa, quên cả ông Chủ tịch  hách dịch c
Cô tiểu thư cười khinh bỉ :
“ Chú cứ uống , lúc về tôi cho chai khác…”
Vậy thì nhất thống sơn hà rồi, 60 năm cuộc đời, 40 năm bao cấp toàn xài “quốc lủi” pha phân đạm, 20 năm kinh tế thị trường thượng số cũng chỉ tới đế nếp Gò Đen, nay nguyên chai Whisky chính hiệu 20 năm tuổi, tội gì không hưởng.
Một chén,  một chén lại một chén nữa…thầy cứ tì tì chơi luôn nửa chai luôn cả con tôm hùm. Tới chén thứ tư thì thầy quên hết sự đời, quên ó đôi mắt thuỷ tinh…quên hết, quên hết…trong mắt thầy thế giới chỉ còn lại có thứ nước mầu vàng nâu thơm phức đang thấm dần, thấm dần tới tận đường gân thớ thịt làm thầy tưởng như đang phơi phới bay về miền cực lạc…  
Trong lúc đó bà phu nhân đang nằm cạnh ông Chủ tịch trong phòng máy lạnh mát rượi. Bỏ mặc chồng khò khè trong cơn xuyễn, bà quay lưng thả đầu óc trở lại cái lúc được  thầy Ba Tạ truyền nhân điện.
Ổng nom vầy mà gan cóc tía, dám  đè ngay bà ra giữa thanh thiên bạch nhật có liều mạng không kia chứ ? Mà đàn ông phải vậy bà mới chịu, so đo, tính lui tính tới như ông chồng bà thật chán , ví thử ngay lúc đó,  có về bắt quả tang bà, ông cũng chỉ đứng ngoài cửa coi  “giải quyết vụ này ra sao ?”, đừng hòng nhảy bổ vào rút súng bắn tình địch. Chuyện cây súng của ông làm bà tức cười. Ong Chủ tịch vốn là thủ trưởng của bà hồi ở rừng, nhưng lại nhát bom đạn nhất cơ quan, cứ mỗi khi thằng “cán gáo” lượn vè vè trên đầu là y như rằng ông lớn tiếng lệnh cho đơn vị chuẩn bị chiến đấu theo phương án X, còn mình  thụt ngay xuống hầm cho tới khi cảnh vệ báo tin địch đã rút mới trổ hầm lên oang oang gọi cán bộ chủ chốt tới họp…rút kinh nghiệm chiến đấu.
Nhát vầy mà lúc nào cũng kè kè khẩu súng đúng mốt cán bộ thời đó “ có Sít-tăng-đa, có K59 ” * để vây với mấy em bên đoàn văn công. Một đêm ông mò xuống lán cấp dưỡng của bà , trên người vẫn kè kè khẩu súng và cái radio  mở nghe đài Sàigòn ca cải lương. Vừa mới làm khúc dạo đầu  trên ngực bà, chợt nghe có tiếng “khịt khịt” ngoài vách, ông run bắn , thì thào ” không  khéo biệt kích “, rồi nhảy phóc khỏi giường , hai tay ghì chặt khẩu súng, rón rén đi tới. Vừa lúc đó một trái hoả châu từ phía ấp chiến lược phóng vụt lên trời sáng cả căn lán làm bà nhìn rõ một con vật chạy mất tiêu vào rừng còn ông ngã bổ ngửa ra đất, súng văng đằng súng, đài văng đằng đài , miệng rối rít :
” Cứu tôi với…cứu tôi với…”. 
Bà vực ông dậy, miệng ông vẫn lắp bắp :
”Nó đâu rồi…thằng biệt kích nấp đâu rồi.”.
Bà bật cười :
” Biệt kích  biệt kót gì, con heo rừng đấy chớ…”.
Ong thở phào, quát chữa ngượng  :
” Đừng có mất cảnh giác. Heo rừng đâu ra, tôi nhìn rõ thằng biệt kích mà…”.
 Rồi ông xuýt xoa mãi chiếc radio bị đập vào cột nhà, móp  một góc, tối mai lấy gì nghe cải lương. Bà nhắc :
” Thế còn khẩu súng của ông đâu ?” .
Lúc này ông mới nhớ ra, lồm cồm soi đèn pin mãi mới lôi được ra từ dưới gậm giường. Bà gắt :
” Súng ống vầy anh mang vào giường em làm gì? Nhỡ mà nó cướp cò chết cả đôi ”.
Lúc đó ông mới cười rinh rích :
” Khẩu K59 làm gì có đạn mà lo. Chỉ khẩu này có…2 viên giành cho em nè…” .
Nói rồi ông quẳng súng, lôi bà tót lên giường. Chỉ lát sau ông đã lại run bần bật  nhưng không phải do con heo rừng mà con lợn lòng của chính ông.
Sau này hoà bình nhìn lại, bà ngẫm ra rằng , trong chiến đấu chết nhiều nhất vẫn là những anh “uống máu liều”, còn lại nhan nhản những anh sống sót chia ghế trong các cơ quan phần nhiều là những “con thỏ đế” , kè kè chữ “thọ” sau đít ngay cả khi đã hết thời bom đạn. Từ ngày đó khẩu súng của ông Chủ tịch vẫn giữ lại làm kỷ niệm  dẫu rằng cái mốt “Sít tăng đa K59”  cũng như “dép râu mũ cối”  đã vĩnh viễn đi vào lịch sử.
  Bà phu nhân cứ nghĩ miên man quên béng ông chồng khò khè bên cạnh, cho tới lúc mắt ông trợn ngược , tay quào quào lên nệm giường  bà mới chợt nhớ ra chai thuộc xịt quen thuộc. Bà bình tĩnh “sơ cứu” cho ông dứt cơn,  lăn ra ngủ thiếp, rồi chưa kịp cất đồ nghề vào tủ thuốc gia đình đã nghe tiếng gõ cửa dồn dập. Cô tiểu thư vẫy bà ra ngoài thì thào :
” Má xuống mà coi, thày nhân điện đang quậy ở nhà dưới kìa…”.
Quả nhiên lúc này thầy Ba Tạ đã đánh ngã luôn hết chai rượu , miệng hát ông ổng :
” Như có bác Hồ trong ngày vui đại thắng…” 
Rồi chân nọ đá chân kia, thày liêu xiêu đi tới kệ sách đóng bằng gỗ quang dầu bóng loáng,  xếp chật  những cuốn dầy cộp, khổ lớn, gáy má vàng. Thày rút từng quyển ra đọc dõng dạc :
“Lênin toàn tập này…. Tư bản luận của Các Mác nữa này…cái gì …cái gì nữa đây…à …Chống Đuy rinh của Ang ghen …Gớm gớm, sách đéo đâu nhiều thế …”.
Bà phu nhân vừa bước vào thày đã cười hềnh hệch :
” Ong Chủ tịch đọc hết đống sách này chắc giỏi hơn bác Hồ…bác Hồ cũng … đéo đọc hết …”
Phu nhân cau mặt. Cái lão già say bét nhè này thật khác hẳn người đàn ông bà vừa mường tượng. Nom lão vừa bệ rạc, vừa quái đản lại vừa trâng tráo. Lão lại còn múa nữa kìa, vừa cầm cuốn sách vung lên lão vừa ưỡn ẹo , miệng hát toáng :
“ Việt Nam…Hồ Chí Minh…Việt Nam…Hồ Chí Minh…”.
Rồi lại véo von :
“ Đêm qua em mơ gặp bác Hồ…mắt bác tròn tay bác dài ghê…”
Thật may cho thày , ông Chủ tịch đang say giấc nồng không thì trong chớp mắt thày đã đút tay vào còng số 8.

 * Radio Standard , súng lục K59. mốt của cán bộ lãnh đạo thời đó
                                                                          (còn tiếp)

Không có nhận xét nào: