Gã
thư ký từ nãy cắm mặt xuống chồng giấy tờ, vội vã ngẩng lên :
“
Báo cáo có liền…nhưng chuyện này…”
Nói
rồi gã mở cửa nhìn hành lang vắng hoe quay vào thì thào :
“
Vụ này chú Hai từ từ…con dàn xếp xong rồi hẵng ký…”
Ong
Chủ tịch tươi mặt, vui vẻ :
“
Được được, mày cứ làm tới, có điều nghe ngóng thiệt chắc ăn nghe chưa ?”
Niềm
vui của ông Chủ tịch chẳng được mấy chốc, tối hôm đó đang nhấm nháp ly rượu
tây, mải nghĩ ký cái dự án “ Quy hoạch trồng rừng phòng hộ” được
bao nhiêu, chợt vang tiếng điện thoại. Vẫn cười cợt, hắn hỏi ông có tin gì
chuyện ông đang bị rắc rối chưa ? Ong điên máu, quát to :
“
Mày là thằng nào, có chuyện gì nói mẹ nó ra, úp úp mở mở tao cho công an còng
giờ …”
Bên
kia có tiếng cười sằng sặc làm ông Chủ tịch chột dạ, nó phải nắm được bằng cớ
gì mới nhơn nhơn vậy, xin xỏ nhờ vả đâu dám hỗn láo thế. Bởi vậy ông không dám
cúp máy, cắn răng đợi thằng đó cắt cơn cười.
“
Vậy đồng chí Chủ tịch nhớ lại chưa ? Đồng chí có mấy văn bằng ?”
“
Tao có hai cái lận, một cái đại học chính trị, một cái đại học kinh tế, học
hành đoàng hoàng mày đừng tưởng bở bằng rởm…”
“
Sót một cái rồi, đồng chí có tới 3 cái kìa, hai đại học và một tốt nghiệp phổ
thông…”
“
Thì tất nhiên phải có bằng tốt nghiệp phổ thông mới được thi vào đại học chớ…”
“
Đó đó…rắc rối chỗ này, bằng phổ thông của đồng chí Chủ tịch là bằng rởm !”
Ong
Chủ tịch nổi cáu : :
“
Nói láo, mày nói láo…”
“
Ong Chủ tịch không tin ? Tôi có trong tay đây, đồng chí học bổ túc văn hoá ở
Bạc Liêu nhưng lại thi ở…Ban Mê Thuột…hề hề đúng là “chạy” bằng rồi…Tấm bằng
rởm này lọt tới Ban nội chính tỉnh uỷ đồng chí ăn nói sao đây ?”
Ong
Chủ tịch lạnh toát người, chuyện rất vớ vẩn , trong bao nhiêu năm xông pha đánh
Mỹ diệt nguỵ, có bao giờ ông nghĩ cái bằng trung học phổ thông, tức tú tài hồi
đó lại quan trọng vậy, ấy thế mà bỗng thành quả mìn nổ chậm có thể phá
tan sự nghiệp . Ong khàn giọng :
“
Mày đòi bao nhiêu ?”
“
Hai chục ngàn chẵn…”
“
Hai chục ngàn gì ?”
Bên
kia lại cười cùng cục :
“
Hai chục ngàn đô la Mỹ ấy ông Chủ tịch ạ…”
Oi
trời ôi, ông Chủ tịch cảm giác bị cắt cổ, rồi máu sở hữu nổi dậy, ông quát :
“
Thằng khốn nạn, một xu không trả, tao cho công an còng mày…”
Ong
cúp máy đánh xoảng bao giận dữ trút cả xuống đó. Cuộc chiến thầm lặng giữa ông
và ông Mười Vỉa, Trưởng ban nội chính , em ruột ông Sáu, Bí thơ tỉnh uỷ sắp nổ
ra dữ dội, nhất dịp Đại hội tới, nó mà vớ được chuyện này khác nào có
khẩu AK gí ngực ông, có chạy ra Ban tổ chức trung ương xin cống nạp vài trăm tỉ
cũng khó thoát. Ong vội vã bấm di động gọi thư ký :
“
Mày tới ngay nhà tao… cái gì…bịnh hả…sáng mai không được …mày có què giò
cũng phải lết đến ngay lập tức…”
Ong
nằm bật ngửa, nghĩ nát óc về cái hố ông vừa rơi xuống. Hai chục ngàn đô la tức
400 triệu, trời ơi quân hút máu người, xưa nay ông chỉ quen thu vào chứ chưa
quăng ra bao giờ, ngay cả lo lót, quà cáp cấp trên ông cũng rút ngân sách, mỡ
nó rán nó, vậy mà trời ơi, ông sẽ phải cống nộp thằng cha căng chú kiết những
bốn trăm triệu và liệu có yên thân ?
Gã
thư ký tới ngay với bộ mặt Chúa cứu thế vác thập giá. Ong Chủ tịch cau mày :
“
Mày làm sao bộ dạng như thằng chết trôi thế kia ?”
“
Chú ơi, chết đến cổ rồi, chiều nay đang thảo quyết định cho chú bỗng sa
sẩm , tối tăm mặt mày không khéo phải đi viện ..”
“
Đang nước sôi lửa bỏng , mày bịnh chết tao. Thôi được, cố lên, xong việc này
tao cho đi viện.”
Gã
thư ký kinh ngạc :
“
Chuyện gì chú ? Thanh tra trung ương sắp vào à ?”
“
Không không, chuyện đó nhằm nhò gì, cứ mỗi thằng cái bì thư là xong hết. Tao
hỏi mày còn nhớ cái bằng tốt nghiệp phổ thông ngày trước mày chạy cho tao không
?”
“
Có chớ ? Hồi đó bản chính nộp Trường đại học kinh tế TP Hồ Chí Minh , còn bản
sao nộp Trường Nguyễn Ai Quốc rồi…”
Ong
Chủ tịch chợt nổi cáu :
“
Cái bằng ấy mày lấy ở đâu ?”
“
Con lấy mãi trên Ba Mê Thuột lận. Mà có chuyện gì vậy chú ?”
Ong
Chủ tịch thở hắt ra :
“
Vậy thằng đó nói đúng rồi. Sao hồi ấy mày không lấy ngay ở tỉnh nhà mà phải lên
tận trên đó ?”
“
Lấy sao được, cả cái Sở giáo dục này ai chả biết chú Hai có đi học ngày nào mà
đòi thi tốt nghiệp, đành phải chạy lên mấy thằng Thượng tù mù mới dễ lấy
chớ”
“
Sao hồi đó mày bảo tuyệt đối an toàn ?”
“
Thì bao năm nay có thằng nào ở trển kiện cáo gì đâu ?”
“
Vậy mà có đấy, không phải Ban Mê Thuột mà ngay Sàigòn mới chết …..”
Rồi
ông kể lại câu chuyện gã dấu mặt gọi điện. Gã thư ký ngẫm nghĩ hồi lâu rồi la
lên :
“
Vậy đúng hắn nằm trong Trường đại học kinh tế rồi…”
“
Sao mày biết ?”
“
Thì bây giờ tụi nó phát minh ra mánh đi moi bằng rởm của quan chức để
tống tiền …”
Ong
Chủ tịch tái mặt :
“
Vậy đúng tụi này chơi tao rồi…”
“
Mình báo chú Ba Giám đốc công an đi chú …”
Ong
Chủ tịch xua tay :
“
Ay chớ, mình bắt nó vỡ chuyện xài bằng rởm, nó chết tao cũng kỷ
luật …”
“
Đúng vậy, cái bằng này mà rơi vào tay ông Mười Vỉa, Trưởng ban nội chính
thì rầy rà to…”
Ong
Chủ tịch lạnh toát cả người :
“
Vậy sao ? Giờ mày bảo tao nên thế nào ? Đại hội Đảng bộ tới nơi rồi, không giải
quyết cho êm thì cả mày cũng…chết…”
Gã
thư ký nhăn mặt, có vẻ suy nghĩ rất lao lung. Ong Chủ tịch rất muốn biết trong
đầu gã đang nghĩ gì nhưng chuông điện thoại lại réo ầm ĩ. Ong vội vã :
“
Lại thằng đó, mày thay mặt tao giải quyết vụ này nghen…”
Ong
cầm máy lên :” A lô…”, hoá ra không phải “nó” mà bà phu nhân gọi về :
“
Ong đấy hả ? Ong khoẻ không ? Ong nhớ phải uống thuốc cho đều nha. Buổi sáng
bảo con Gái nó nấu cho bát cháo bồ câu ăn cho có sức, buổi trưa kêu mấy đứa văn
phòng đun cách thuỷ đường phèn với yến sào…”
Ong
sa sầm mặt, cắt ngang :
“
Có chuyện gì nói luôn đi…ở nhà tự khắc tôi lo…”
Bà
phu nhân còn dặn dò thêm vài ba điều nữa mới chịu nói :
“
Ong ơi tôi phải đưa con Kim Anh đi nghỉ mát ít ngày cho nó phục hồi sức khoẻ,
mấy hôm nay nó yếu lắm…”
“
Bà định đưa nó đi đâu ?”
“
Vũng Tàu được không ?”
“
Đi đâu tuỳ bà nhưng cấm không được gây phiền nhiễu, rắc rối ...”
Bà
phu nhân rối rít cam kết và líu lo chập nữa mới chịu cúp máy. Ong Chủ tịch thở
dài quay sang gã thư ký:
“
Sáng mai mày bố trí xe cho bà ấy đưa con Kim Anh đi Vũng Tàu …Vợ với con, tối
ngày rong chơi chẳng chia sẻ được cái con mẹ gì…”
“
Vậy rồi cái việc kia chú tính sao ?”
“
Mày coi kỹ, nếu nó moi được đúng cái bằng ấy thì đành phải mua lại chứ còn tính
sao…”
“
Vậy chú có chịu cái giá đó không ?”
Ong
Chủ tịch bất chợt nhìn gã thư ký như thể chính gã là người bán vậy. Hay là
chính thằng này bầy trò tống tiền ? Rất có thể lắm ? Trong giới quan chức bây
giờ, chuyện gì chẳng xảy ra. Bản tính đa nghi bất chợt làm ông Chủ tịch nhìn
chằm chằm vào gã . Chỉ một thoáng bối rối thôi là gã tiêu đời, ông Chủ tịch
xuống tay hạ độc thủ thì chỉ còn có nước đi…cạo mủ cao su. Tuy nhiên, mặt
gã vẫn tỉnh queo, lạnh băng làm ông Chủ tịch cũng thua, chịu, không biết
gã nghĩ ngợi gì.
Chuông
điện thoại lại réo ầm ĩ. Ong Chủ tịch xanh mặt :” Nó đấy…”, rồi nói vào máy:
“
Lại mày hả ?”
Đầu
dây có tiếng cười cùng cục :
“
Chắc ông Chủ tịch chờ điện thoại của tôi ? Sao, dứt điểm được chưa ?”
“
Tao không muốn nói chuyện này qua điện thoại, từ nay mày liên lạc với thằng
này, nó đại diện tao…”
Ong
đưa máy cho gã thư ký. Gã liến thoắng một hồi rồi quay sang ông Chủ tịch :
“
Nó hẹn gặp Sàigòn…đưa trước 5 ngàn nó sẽ cho mình một bản phô tô…”
“
Vậy nó phô tô làm nhiều bản rồi lại tống tiền nữa thì…chết tao ?”
“
Không có chuyện đó đâu…tụi nó là dân làm ăn chuyên nghiệp mà chú .”
“
Ý kiến mày sao ?”
Gã
thư ký ngập ngừng :
“
Tuỳ chú thôi…thằng này kiếm được bằng của chú trong hồ sơ ở trường đại
học thật đấy…”
“
Nó có bớt không ?”
“
Nó nói dứt khoát không ? Nó bảo cái ghế Chủ tịch của chú còn gấp trăm lần giá
đó…”
Ong
Chủ tịch thở hắt ra :
“
Thôi được, mai tao quyết định…”
Ong
Chủ tịch thức trắng đêm. Quyết định chuyện này còn khó hơn cả xét duyệt quy
hoạch xây dựng đô thị. Nhưng việc kia còn có nguyên dàn tham mưu Sở , Ban,
Ngành…việc này mỗi mình ông, ngay cả vợ con cũng chẳng hỏi han, chia sẻ được
gì. Nằm chán ngủ chả được ông lại ra bàn ngồi. Ngồi mãi mắt vẫn chong chong, ông
mở cửa bước ra vườn.
Mảnh
trăng lưỡi liềm không còn gợi cho ông biểu trưng của Đảng nữa mà như
thanh sắt cong nóng đỏ, cháy rát trong đầu ông. Không hẳn ông tiếc 20
ngàn đô la, nhưng cái việc mua “bằng cớ " này mới quá. Từ chiến khu về,
ông đã được quán triệt tinh thần cảnh giác “ viên đạn bọc đường” cũng nguy hiểm
không thua gì đạn Mỹ. Nhưng rồi những điếu thuốc có cán thay dần thuốc rê, giày
xi đen thay dép râu, rượu ngoại thay rượu đế, xế hộp thay xe đạp…cuộc sống cứ
thay đổi từ từ cho tới không thể quay ngược sống như “ở rừng”
được nữa. Thuốc rê đắng nghét làm sao hút ? Dép râu cứng quèo sao xỏ vô chân
? Bởi vậy sao “ thực hành cần kiệm liêm chính chí công vô tư” như
lời Bác dậy được ? Rồi sang thời kinh tế thị trường ngồi ghế Giám đốc Sở, chẳng
cần tham ô, móc ngoặc, cứ an toạ đó, ngày lễ ngày tết, ngày giỗ ông thân
sinh, cụ cố nội ngoại…thiên hạ cứ ùn ùn mang đồ tới chưa nói tới các khoản “lót
tay” này nọ. Rồi khi mở “ khu chế xuất”, trải thảm mời các nhà đầu tư vào
tỉnh, leo lên được cái ghế Chủ tịch tỉnh thì khỏi nói, bổng lộc leo theo cấp số
nhân. Khi ông cất nhà, thằng chở tới xi măng, gạch ngói, thằng chở tới
bồn tắm, bàn cầu…toàn hạng Mỹ xịn, tranh nhau xin được tham gia xây nhà “tình
nghĩa “cho anh Hai Chủ tịch. Bà phu nhân mua đất rừng của dân theo giá bèo nơi
khỉ ho cò gáy , lập tức Sở giao thông công chánh cho làm đường tới tận nơi, đất
của bà ở đâu đường nhựa chạy theo tới đó , rồi quy hoạch khu công nghiệp, quy
hoạch thị trấn đẩy giá đất lên chóng mặt, bà phu nhân cứ ung dung mua tiền ngàn
bán tiền triệu , đút tiền vào két , cóc sợ thằng nào, thu nhập hợp pháp mà. “
Đầu vào” của vợ chồng ông Chủ tịch ngày càng tinh vi, công nghệ “móc túi Nhà
nước “ ngày càng cao, tới khi tiền “ăn chia” các dự án rót vào tài khoản bí mật
thì ngay đến vợ ông Chủ tịch cũng không hay biết.
Cho tới lúc này mọi việc đều êm xuôi, mai kia Ban nội
chính trung ương có yêu cầu “giải trình tài sản của bản thân và vợ con”, ông
cũng cóc lo, mọi thứ đều đã hợp pháp hoá, đã cất giấu tối mật đến mười thằng
thanh tra cũng chẳng mò ra, huống hồ tụi này “ hễ có phong bì là nó thanh
kiu”. Riêng việc “xuất tiền ra mua chứng cớ” này làm bao giờ, chưa đúc rút
kinh nghiệm, chưa nắm chắc “thế chủ động”, sa sẩy chút là sự nghiệp đi
tong, bởi thế ông suy nghĩ đến buốt cả óc mà cũng chưa biết sao ? Ong cứ ngồi
trên ghế đá trong vườn, nhìn vầng trăng lưỡi liềm, tưởng như cái biểu trưng của
Đảng ấy sẽ cho ông lời đáp.
Bất chợt có tiếng động sau lưng làm ông quay phắt lại.
“ Thưa ông…ông có dùng cà phê để con pha ạ ?”
Tưởng ai, hoá ra con Gái, cháu vợ ông dưới quê, bà phu
nhân kéo lên tỉnh làm người hầu . Bà đã mất nhiều công kén kỹ lắm,
ngay bên Sở lao động giới thiệu bà vẫn không chịu, sao tin được, nhỡ “tụi nó”
gài nội gián thì nguy to, phải đích thân bà tìm mới yên tâm. Cái đứa nhanh
nhẹn, hoạt bát thì dễ tắt mắt, cái đứa lầm lì, chắc chắn lại sợ phản
trắc, già quá thì yếu chân yếu tay, trẻ quá lại “bắt mắt” ông chủ thì bằng rước
hoạ vào nhà. Bà cứ dùng dằng mãi tới lần về quê ăn giỗ mới chọn được con bé họ
xa, vai vế cháu ngoại. Nó mới 15 tuổi, gầy ốm, tay chân xương xẩu, nhìn qua
cũng đủ biết dân lao động, xốc vác từ bé, cần mẫn, chịu khó. Thế là ngay hôm
đó, con bé Gái được leo lên ô tô theo bà lên tỉnh. Quả nhiên nó không phụ lòng
mong mỏi của bà. Nó làm quần quật từ sáng đến tối, nào bếp núc, nào lau nhà,
nào chăm sóc vườn tược …mọi thứ lúc đầu nó còn lớ ngớ , nhưng được cái sáng dạ,
mở bếp ga, bật máy giặt, đặt nồi cơm điện…bà chỉ bầy cách có một lần là nó nhớ.
Tính nết cũng khỏi chê, suốt ngày cắm cúi làm việc, gọi thì nói, hỏi thì thưa,
tuyệt đối không hóng chuyện, không tò mò thóc mách, hết việc là chúi vào trong
phòng ngách dưới bếp, ti vi cũng chẳng dám coi, cứ như cái bóng trong nhà mà
lại rất được việc, sai bảo gì cũng xong làm bà phu nhân hài lòng lắm.
Tiểu thư Kim Anh lúc đầu chê bai đủ điều, nào “ nom nó
như con nhà ăn mày”, nào “ dơ dáy, đen đúa nom thấy ghê”, nhưng rồi có
một đứa sai việc gì cũng làm, nghe chửi mấy cũng không hé răng ,
nên dần dần cũng bớt ca cẩm, thỉnh thoảng còn quăng cho nó chiếc
áo, chiếc quần thải ra .
Tuy nhiên, suốt mấy tháng liền đầu óc mải mê theo
thằng Bảy lái xe, rồi ông thầy nhân điện, có một điều bà phu nhân không nhận ra
ở con bé Gái . Sau mấy tháng ăn uống no đủ, nào thịt nào cá nào tôm…những
thứ có nằm mơ chẳng thấy trong bữa ăn vốn chỉ cơm rau với tép khô, con bé
Gái bỗng phổng phao hẳn lên, chân tay không còn xương xẩu , da dẻ cũng bớt đen
đúa, đôi gò ngực đã nổi cao, hai má đã phinh phính, đôi khi trong bếp ra còn
phơn phớt hồng.
Và bây giờ cái vẻ trổ mã rất thiếu nữ của nó đang lồ
lộ trước mắt ông Chủ tịch. Lâu nay ông chẳng thèm để mắt tới nó, cũng giống như
mọi lần bà phu nhân khuân về cái máy giặt, cái tủ lạnh…, nó cũng vậy, cũng như
một cái máy trong nhà, ông còn nhiều việc lớn lao khác cần quan tâm ? Nhưng bây
giờ thật bất ngờ, dưới ánh trăng mờ mờ, con bé Gái đứng trước mặt
ông Chủ tịch đang toả ra sức thanh xuân của một cơ thể dậy thì căng đầy. Ôi cái
cần cổ sao mà trắng, bộ ngực căng sẵn mà hình như nó còn ưỡn ra. Rồi cắp đùi
…ôi trời …cái quần chật căng chật ních như bó giò. Ông Chủ tịch tim đập thình
thịch, người nóng ran. Thoạt đầu con bé ngạc nhiên trước cái nhìn chòng chọc
của ông Chủ tịch. Bà phu nhân đã dặn chỉ khi nào ông ngủ rồi nó mới được
lên giường và nhớ hỏi ông muốn ăn uống gì thì lo cho ông. Bởi vậy nó chưa dám
ngủ khi thấy ông còn ngồi ngoài vườn.
“ Thưa ông…thưa ông…ông dùng cà phê để con pha ạ…”
Ong Chủ tịch thở hồng hộc, giọng hào hển :
“ Mày ngồi…mày ngồi xuống đây ông biểu…”
Con bé Gái nghe ông nói vậy thì trố mắt
kinh ngạc. Từ ngày đặt chân vào cái “lâu đài” này, nó chưa bao giờ được nghe
ông chủ bảo ban điều gì, mọi chuyện cần tới nó đều qua bà phu nhân. Bởi vậy nó
cứ đứng đực ra làm ông Chủ tịch sốt ruột kéo tay nó:
“ Nào, ngồi xuống đây, ngồi xuống đây tao biểu, vậy
năm nay mày nhiêu tuổi rồi ?”
“ Thưa ông con mười sáu ạ…”
“ Học lớp mấy ?”
“ Thưa ông lớp ba ạ…”
Nó thưa gửi lễ phép vậy là nhờ bà phu nhân đã bảo ban
kỹ càng, chứ ở nhà, nói năng cộc lốc quen rồi. Ong Chủ tịch lại bảo học
lực vậy là quá thấp, phải phấn đấu ít nhất qua được cái lớp mười, thanh
niên bây giờ cần có ý chí vươn lên làm chủ khoa học kỹ thuật , làm chủ công
nghệ tiên tiến mới mong theo kịp đà công nghiệp hoá, hiện đại hoá của đất
nước…Con bé Gái chẳng biết ông nói cái chi chi, chỉ thấy bàn tay của ông bò rần
rần trên đùi nó.
“ Nhột, nhột…”
Nó la lên làm bàn tay ông Chủ tịch dừng sững lại nhưng
miệng ông vẫn bẻo lẻo :
“ Con phải đi học con ạ, có đi học mới có tương lai
tiền đồ rực rỡ…”
“ Bà không cho đi…”
Nó nói trống không, quên phắt lời dặn dò của bà phu
nhân. Cái vẻ giận hờn rất con nít làm ông Chủ tịch thích chí :
“ Vậy mày cứ làm người phục vụ mãi cho bà sao ?
Sau này còn đi lấy chồng nữa chớ ?”
“ Mai mốt lấy Đài Loan…”
Nó lại buông giọng trống không làm ông Chủ tịch bật
cười :
“ Ai xui mày vậy ? Lấy Đài Loan khổ chết …”
“ Khổ đâu, chị Tám trong xóm con lấy chồng Đài Loan
năm nào cũng gởi tiền về cho ông bà già cất được nhà nữa kìa…”
Vẻ bướng bỉnh rất con nít làm nó sáng bừng khuôn mặt .
Người ông run bần bật, bàn tay ông cứ bò dần, bò dần vào mật khu làm nó lại la
lên :
“ Nhột …nhột…ông Hai kỳ quá hà…muốn con méc bà hôn ?”
Ong Chủ tịch nghe như súng nổ bên tai, vội rụt tay,
ngồi nghiêm chỉnh, mặt nghiêm trọng như khi xuống dự cuộc họp cấp huyện. “Méc
bà” – đó mới chính là điều ông sợ nhất. Ong quá rõ tính vợ, bà muốn “bồ”
đâu mặc bà, còn ông , bà cấm tiệt.
Một lần có đoàn khách Ban tổ chức trung ương
vào, tiệc tùng xong, theo thông lệ phải chuyển sang “ karaoke vườn” vốn
là món đặc sản của tỉnh. Ông là chủ nhà đương nhiên phải dẫn khách đi chơi chớ
– đồng chí Chánh văn phòng Uỷ ban tỉnh đã yêu cầu vậy. Ờ thì đi, văn nghệ quần
chúng mà, mắc mớ gì không dự ?
Đoàn xe đưa các quan ra khỏi thị xã chạy tuốt lên rừng
cao su. Những chùm đèn mầu nhấp nháy trong lùm cây. Xe vừa đậu, má mì và các em
đã ùa ra đón. Ong Chánh văn phòng vội vã đi trước, dẫn đoàn vào một phòng rộng
sắp đặt toàn xa lông gỗ quý, quanh tường treo sừng hươu, đầu cọp, da hổ…chính
giữa phòng kê một màn hình lớn. Các quan chia nhau ngồi để má mì dắt các em ra
“chào đoàn”. Ong Trưởng đoàn được chọn “em” trước, rồi tới ông Chủ tịch tỉnh…cứ
thế lần lượt theo thứ tự trên dưới, người nào cũng có một em ngồi cạnh. Mới vào
cuộc hát còn ngồi trong phòng , sau vài ly sừng sừng , lần lượt mỗi “quan” dắt
một em lẩn ra vườn “hóng mát” tất nhiên không phải ngồi gốc cây, ghế đá. Khuất
sâu trong bóng tối của rừng cao su, rải rác những ngôi nhà tranh nhỏ xíu, bên
trong có giường nệm, có toilette, có cả máy lạnh, mỗi nhà chỉ giành cho hai
người và các quan đều dẫn em lẩn vào đó. Không đầy 15 phút sau chỉ còn trơ lại
ông Chủ tịch và em gái ngồi bên đang phụng phịu chờ. Ong Chánh văn phòng ở đâu
chạy tới :
“ Kìa…thủ trưởng dẫn em vô “chuồng cọp” đi chứ. Để em
chờ mãi em sắp khóc kìa…”
Ong nhớn nhác nhìn quanh, vừa nắm tay em gái đứng dậy
bất ngờ máy di động tấu nhạc ầm ĩ. Chết cha rồi vợ gọi tới. Tiếng bà rít lên
trong máy :
“ A..lô…ông ở đâu đấy ?”
“ Đang họp…thường trực Uỷ ban rút kinh nghiệm làm việc
với đoàn cán bộ trung ương chiều nay chứ ở đâu .”
“ Nói phét, họp hành gì giờ này, lại kéo nhau xuống
khu “Chuồng cọp” rồi chứ gì ? Về ngay, về ngay…”
“ Ô hay cái bà này, tôi đang tiếp khách VIP mà …”
“ Ong không về tôi phóng xe tới đừng có trách…”
Ong Chủ tịch tắt máy, ê ẩm cả người. Cái con nhỏ này
nom ngon như miếng thịt bê non sắp rơi vào miệng , giờ đành phải bỏ đó, nuốt
nước miếng ra về. Hôm đó ông vừa về , bà phu nhân đã xăm xoi hết từ quần áo tới
tóc tai , la hét một hồi nữa mới tha . Từ đó ông cạch , mặc cho Chánh văn phòng
yêu cầu ông đi “tiếp khách”, ông cứ từ chối phắt, phân công đồng chí Phó Chủ
tịch đi thay.
Nhưng đêm nay khác, vợ con đi vắng, trời đất thênh
thang có mỗi mình ông với con bé này, xem ra nó chỉ doạ ông vậy thôi, cố
nội nó cũng chẳng dám “méc bà”. Nghĩ vậy ông đổi thái độ, cười cợt :
“ Đố méc đấy, bả xé xác mày ra…”
“ Thiệt nha…con méc thiệt nha…”
Nói rồi nó xích xa ra khỏi ông, hai tay khoanh chặt
lấy ngực, rụt cổ lại nhưng mắt vẫn liếc xéo . Ong từ từ rút trong túi một xấp
tiền giơ lên :
“ Mày biết gì đây không ?”
“ Gì ?”
“ Tiền chứ còn gì, mày thích tao cho mày đấy…”
Ong xích lại nhét tiền vào tay nó.
“ Cho thì lấy…”
Nó nói tỉnh bơ và nhét vào túi, tuy nhiên khi ông nhào
tới nó vẫn đẩy bật ông ra. Con này khoẻ gớm thiệt, sử dụng bạo lực là không
xong rồi, cứ phải vận động, thuyết phục thôi. Ong nắm tay nó :
“ Mày có muốn nhiều tiền không ?”
“ Tiền…ai chả thích …”
“ Vậy vào phòng , tao lấy cho…nào…”
Nó nhìn ông ngập ngừng. Bây giờ nó chẳng kính nể gì
ông, ngược lại, vẻ khẩn khoản , nài nỉ của ông làm nó thấy tội nghiệp. Ừ thì
đi…sợ gì. Oi chao lần đầu tiên trong đời nó đặt chân vào một thế giới sang
trọng như vậy. Nào đèn giường, đèn bàn, đèn góc phòng, nào giường , tủ bàn…chỗ
nào cũng đẹp cũng lạ. Nó trố mắt nhìn ông Chủ tịch lóng ngóng mở két sắt rút ra
một tập tiền toàn giấy năm trăm láng coóng, bên trong còn chất nhiều cọc dầy
cộp nữa. Chưa bao giờ nó được thấy nhiều tiền đến thế. Ong kéo nó lại gần
giường :
“ Tới đây, tới đây…tao cho mày này…nhiều tiền…nhiều
tiền lắm…”
Nó cứ để ông nhét tiền vào tay và ôm chầm lấy nó. Ong
Chủ tịch bắt đầu thở dốc khi đè được con bé ra giường. Nó cứ để măc ông
lột áo,rúc đầu vào bầu vú nó, rồi tụt xuống dưới lột quần, tồm tộp như lợn ăn
cám. Nó đang mải nghĩ chỗ tiền này không biết bao nhiêu, lại thêm cả chỗ ông
cho nó lúc ngoài vườn , chắc phải mấy triệu , bất chợt nó thấy ông Chủ
tịch trợn ngược mắt, nằm lăn đùng ra giường , ngáp ngáp như bị
ai bóp cổ :
“ Thuốc….thuốc…”
Con bé Gái cài lại khuy áo
ngực vừa bị ông giật ra mới chịu quay ra :
“ Ong biểu cái gì ?”
“ Thuốc…trời ơi lấy lọ thuốc
ở bàn …ở bàn kìa…lẹ lên không tao chết giờ…”
Nó mới nhận ra tình thế
nghiêm trọng. Không uống thuốc nhanh ông Chủ tịch chắc chết. Nó vội
nhào tới bàn vơ đại một lọ.
“ Thuốc đây ông ơi…”
Ông Chủ tịch mở mắt ra nhìn
rồi rền rĩ :
“ Không phải , không phải lọ
này… lọ vàng vàng kìa…”
Sau cùng nó cũng nhét được
vào miệng ông Chủ tịch ba viên thuốc xinh xinh. Lúc này nom mặt ông dúm dó, tái
mét, sợ hãi và yếu ớt như đứa con nít. Rồi ông ngủ thiếp , trong mơ ông
lại thấy mình oai hùng là một dũng sĩ ngày xưa, thảy lưỡi lê vào ngực tên lính
Mỹ làm máu phun toé loe . Tỉnh dậy ông vẫn thấy con bé Gái ngồi bên
giường. Nó ngồi đó, ngoan ngoãn như con cừu non dâng tận miệng vậy mà mẹ kiếp,
ông …đành chịu. Ong chua xót và tê tái cả người. Lần đầu tiên kể từ khi tham
gia cách mạng, ông có cảm giác thất bại chứ khộng “nắm chắc phần thắng”
như bao phong trào ông thường phát động, bao công tác ông thường
điều hành mấy chục năm qua.
Mà thua ai kia chớ,
thua con oắt con giúp việc,cái đinh ốc nhỏ nhất trong bộ máy đảng và Nhà
nước, đau thiệt là đau. Nỗi đau ông Chủ tịch chưa được mấy chốc, giấc ngủ lại
kéo tuộtvào mộng mị. Văng vẳng bên tai có tiếng rền rĩ của một…con khỉ.
Nguyên ngày xưa, hồi ở rừng, để làm bữa liên hoan mừng Lễ kỷ niệm 5 năm ngày
thành lập Mặt trận Dân tộc Giải phóng , ông xách súng đi săn. Lần mò vào sâu
trong rừng gặp đôi vợ chồng khỉ khẹc khẹc trên cây cao, ông giương súng
đòm một phát hạ ngay con cái rơi bịch xuống đất. Con đực nhào tới ông lại đòm
phát nữa làm nó sợ quá, “chít, chít” chạy tuốt vào rừng. Con khỉ khiêng về cạo
lông trắng hếu giống y trang đứa con nít, cấp dưỡng trổ tài nấu đủ món xào lăn,
nướng, luộc … cả cơ quan được một bữa thịt ê hề. Ong hả hê tuyên bố sẽ đi tìm
hạ nốt con khỉ đực. Thế rồi chẳng phải ông đi tìm nó mà chính nó tìm tới
ông. Một đêm có tiếng sột soạt trên mái lán rồi có tiếng khỉ hú ai oán.
Đúng con khỉ chồng rồi, ông xách súng chạy ra nã một phát nó chạy mất, trở vào
vừa chợp mắt đã lại nghe tiếng khỉ kêu thảm thiết trên mái lán. Mấy đêm liền
chẳng ngủ được, ông tức giận giao nhiệm vụ cho tổ cảnh vệ phải tiêu diệt bằng
được con khỉ hỗn láo. Tối hôm sau, 4 tay súng AK nấp quanh lán, giương
nòng chờ sẵn. Quả nhiên, có tiếng lá sột soạt, con khỉ lại tới. Ngay lúc
nó vừa cất tiếng hú, những tràng AK nhất loạt vang lên giòn giã. “ Nó chết rồi,
nó chết rồi”…một anh cảnh vệ reo toáng, mọi người túa đi tìm xác khỉ , một bữa
thịt thịnh soạn đang chờ làm ai nấy đều hăng hái, phấn khởi, người len lỏi
trong lùm cây quanh nhà, kẻ trèo lên mái lán, lạ thay, tìm mãi, tìm mãi chẳng
thấy nó đâu. Chắc nó dính đạn chạy tuốt vô rừng sâu rồi, cả 4 khẩu AK bắn
chụm như vầy thoát sao nổi? Đêm sau, ông yên trí lên giường, thế rồi vừa chợp
mắt đã choàng dậy, lại vẫn nghe tiếng khỉ kêu. Ong nổi cáu vớ ngay khẩu K 59
nhè chỗ tiếng nó bắn liền mấy phát. Tiếng kêu bặt hẳn, ông lên giường
chưa kịp ngủ bên tai lại văng vẳng tiếng khỉ kêu . Mấy đêm liền như vậy, sợ
“thủ trưởng “ ốm, bên tham mưu vạch kế hoạch săn bắt khỉ, cứ tối đến toàn cơ
quan phối hợp với tổ cảnh vệ tổ chức sẵn sàng chiến đấu, quyết tâm tiêu diệt
ngay từ loạt đạn đầu khi con khỉ ló mặt . Lạ thay mấy lần phục kích chẳng ai
thấy gì , chỉ riêng ông cứ lên giường chợp mắt lại nghe tiếng nó hú rền rĩ.
Thôi đúng ông mắc bệnh hoang tưởng rồi, cứ kéo dài chắc ông bệnh nặng, cấp trên
đành rút ông về ATK (an toàn khu) điều dưỡng.
Từ ngày đó đến nay đã qua cả
chục năm, kỳ lạ thay trong giấc ngủ đêm nay ông Chủ tịch lại nghe thấy tiếng
khỉ kêu ai oán. Rồi khi ông vừa vùng dậy, một con khỉ to tướng, lông lá đầy
mình từ đâu nhảy xổ tới giương hai tay chộp lấy mặt làm ông kêu thét.
Choàng mắt dậy ông thấy con bé Gái ngồi bên đang lay người ông gọi rối rít .
Hoá ra ông nằm mơ. Ong nhỏm dậy, nhìn quanh và nhớ lại mọi chuyện . Con
bé Gái lên tiếng :
“ Ong Hai cứ thét lên làm con
sợ quá…”
Ong Chủ tịch ngước nhìn
đồng hồ treo tường :
“ Hai giờ sáng rồi kia à ?
Sao mày không về phòng ngủ đi. Tao không sao đâu, nằm mơ đó mà …”
“ Con chờ…ông Hai tỉnh dậy…”
Ong Chủ tịch hiểu khác đi :
“ Thôi thôi, tao lên cơn hen
mệt muốn chết, giờ mày có tụt quần ra tao cũng chịu, để tối mai nghen…”
Con bé Gái chẳng nói chẳng
rằng cứ ngồi ì bên giường. Ai chà, nó muốn gì nữa đây, chẳng lẽ mới sơ sơ vậy
đã ngứa nghề rồi sao ? Chứ lại không ư ? Nom cái mắt với cái miệng kìa, cứ rừng
rực, thôi đúng rồi, nó nứng lắm rồi, nhưng mà dứt khoát phải kiêng nha, động
vào lên cơn hen nữa là… chết. Ong cương quyết đuổi nó :
“ Về đi…mày về phòng ngủ đi…”
“ Con chờ ông Hai…”
Ong Chủ tịch chối phắt :
“ Khỏi khỏi, tao đang
mệt muốn đứt cả hơi, để tối mai…tối mai tao khoẻ rồi … tính. Mày đi đi…”
“ Ong Hai biên cho con cái
giấy …”
Ong Chủ tịch trố mắt :
“ Giấy gì ?”
“ Giấy nói ông cho con tiền
không nhỡ bà thấy bà đòi lại…”
Ong Chủ tịch giật bắn, lại
còn thế nữa , bà phu nhân mà biết thì cả ông cũng chết, con nhỏ này lo xa
thiệt. Nhưng có hoạ điên mà viết cho nó. Ong gạt phắt :
“ Khỏi khỏi…mày cứ giấu kỹ
sao bà biết được ?”
“ Con phòng hờ vậy cho chắc
ăn mờ…”
“ Tao không viết, mày về đi…”
Con bé Gái lì lợm :
“ Ong không viết con cứ ngồi
đây, con không về…”
Ai chà chà, chưa chi nó đã
tính ăn vạ . Nhìn cái mặt nó kìa, nó dám ngồi bên giường ông tới sáng mai chứ
giỡn. Ừ thì viết, sợ gì. Ong xé tờ giấy ngoáy vài dòng :” Trên tinh thần
hữu ái giai cấp, tôi hỗ trợ cho cháu Nguyễn thị Gái một số tiền để cháu
giúp đỡ gia đình xoá đói giảm nghèo…”. Con bé Gái cầm tờ giấy đánh vần từng
chữ rồi đưa lại ông Chủ tịch :
“ Ong Hai ghi rõ số tiền cho
con …”
Ong Chủ tịch bực mình :
“ Thì mày đếm đi, bao nhiêu
?”
“ Con đếm rồi…hai mươi tờ một
trăm, mười tờ năm chục, tất cả là hai triệu năm trăm ngàn động…”
Ong đành phải chiều nó. Mắt
nó sáng rỡ, nhét kỹ tờ giấy vào túi. Rồi khi nó vừa dợm bước đi, ông Chủ
tịch tiếc của trời kéo tay lại :
“ Nghe tao biểu đã …”
“ Gì ?”
“ Cởi khuy áo ra tao coi…”
“ Ong Hai kỳ quá à…”
Nói vậy nhưng con bé Gái vẫn
chiều ý ông Chủ tịch. Nó đang nghĩ với hai triệu rưởi này má nó có thể mua được
chiếc xe nước mía đặt ở đầu xóm, ngày cũng kiếm được cả chục ngàn. Mai mốt ông
Hai cho thêm nữa, biết đâu ba nó sẽ có tiền mua cái DREAM tàu chạy xe ôm. Nhưng
cốt nhất là phải giấu kỹ . Giấu đâu há ? Cất trong giỏ quần áo ? Không được, nó
thừa biết thỉnh thoảng bà chủ vẫn khám xét coi nó có ăn bớt tiền chợ không ?
Giấu trong hốc cây trong vườn ? Cũng không được, nhỡ có ai nhìn thấy. “
Oi…đau…”, bất chợt nó la lên và đẩy đầu ông Chủ tịch ra khỏi bộ ngực trần của
nó :
“ Ong Hai kỳ quá à …con đâu
có sữa ?”
Ong Chủ tịch thở hào hển,
hình như cơn đau thắt ngực lại tới. Ong lạnh toát cả người, nỗi lo đứt gân máu
làm ông toát mồ hôi, ông vội quát :
“ Đi ngay, đi ngay…mày giết
tao giờ…”
Con bé Gái tròn xoe mắt, kinh
ngạc về cơn giận bất ngờ . Nó cài lại khuy áo, ba chân bốn cẳng chạy khỏi
phòng. May mắn , ông Chủ tịch nằm ngửa ra thở dốc một lát rồi lại tỉnh táo . Oi
chao ôi, lúc nãy lên cơn áp huyết, đứt mạch máu não lăn ra đấy, con nhỏ này la toáng
thì đổ bể hết mọi chuyện. Thôi dẹp, dẹp, dứt khoát tránh xa nó ra không thì có
ngày bất đắc kỳ tử. Vả lại còn cả đống việc Đảng giao đang chờ, dính dấp vào
cái “của nợ” …có khi mất mẹ nó ghế. Quyết định thế rồi ông Chủ tịch kiên
quyết gạt bỏ hình ảnh trần truồng như rắn lột , thay vào đó là cờ búa
liềm cho tăng thêm tính đảng suýt nữa thì tiêu tan vào chỗ kín con bé Gái
. Ấy thế rồi ông lại chợt nghĩ đêm qua tối quá không thấy rõ, chẳng hiểu nó còn
trọc lốc hay đã mọc…Ông vội xóa biến ý nghĩ đó đi, cố nhắm mắt ngủ.
Sáng hôm sau, con bé Gái vào
mời ăn sáng , ông dặn dò :
“ Mày phải cất kỹ tiền tao
cho , lộ ra bà biết thì mày chết. Từ nay tao có đòi thì mày phải tránh xa tao
ra nghe chưa ?
“
Ong Hai đòi gì ?”
“ Mẹ con này ngu. Đòi mày cởi
truồng ra cho tao tí toáy chứ còn đòi gì ? Từ nay cấm không được tới gần . Cần
gì đứng cách xa nói nghe chưa ?”
Con bé Gái chẳng hiểu sao ông
chủ lại yêu cầu vậy, nó cứ vâng dạ rối rít. Thôi được, ổng muốn sao cũng được,
miễn còn cho nó tiền sắm cái xe cho ba nó chạy xe ôm. Có tiếng chuông gọi cổng.
Ong Chủ tịch dõi mắt theo con bé Gái . Mẹ kiếp mới qua một đêm người nó đã
khang khác , đít cong tớn, còn cái ngực, cái ngực như hai trái dừa xiêm…mẹ
kiếp…đúng thài lài được cứt chó . Ông hớp vội thìa cháo yến cho trôi cảm giác
rần rần rất dễ làm ông đứt gân máu…
Gã
thư ký tới trên chiếc Mẹc quen thuộc. Nhìn bản mặt hơn hớn của gã, ông Chủ tịch
càu nhàu :
“ Làm gì tới sớm quá vậy ?”
“ Tối qua chú dặn về Sàigòn
đưa thím với cô Kim Anh đi Vũng Tàu mà ? Với lại chú đã…quyết cái chuyện kia
chưa ?”
“ Tao nghĩ kỹ rồi, thí hồ thí
cháo cho êm chuyện, sang năm chạy đua vào “nhà đỏ” đỡ rách việc. Mày cầm
5 ngàn đưa trước cho nó, nhớ phải hết sức thận trọng, để nó xỏ mũi mình là
chết…”
Gã thư ký cười hề hề :
“ Chú Hai yên trí, con làm
việc chắc như…cua gạch , trước giờ xảy chuyện gì đâu ?”
“ Ay là tao dặn phòng hờ …”
Ong Chủ tịch vào phòng ngủ mở
két lấy tiền. Con bé Gái đang dọn giường lấm lét liếc trộm những cọc tiền cao
ngất . Trời ơi, giờ chỉ được một cọc kia là đổi đời. Ong Chủ tịch quay ra bắt
gặp ánh mắt ngây dại của nó. Ong lại thấy nóng ran cả người. Ong lắp bắp :
“ Lại đây, lại đây tao
đưa tiền đi chợ …”
Ong không đặt vào tay mà chơi
theo lối “bo” cho các em cave, nhét tiền vào tận quần lót của nó. Nó cong
cả người, cười rinh rích :
“ Chú Hai chơi kiểu gì kỳ…”
“ Khẽ chứ, thằng thư ký nó
nghe thấy …”
“ Chú Hai làm vầy tiền thúi
hoắc, ai mà tiêu ?”
“ Không tiêu được trả lại
tao…”
Nó tưởng ông đòi lại thực,
vội móc tiền ra cất kỹ vào túi. Gã thư ký chờ sốt ruột không thấy ông Chủ tịch
bước ra. Quái thật, đếm có 50 vé mà lâu vậy ? Hay ổng tiếc tiền đổi ý kiến rồi.
Có tiếng điện thoại reo trên bàn. Gã bốc máy. Hoá ra bà phu nhân gọi về. Gã rối
rít :” Vâng vâng, con đi ngay mà thím, xe chuẩn bị xong hết rồi….”. Bà còn dặn
dò một hồi rồi mới cho gã đặt máy xuống vừa lúc ông Chủ tịch lừ đừ từ phòng
trong bước ra. Gã xun xoe :
“ Thím vừa gọi về giục đi sớm
và nhắn chú đưa thêm tiền…”
Ong Chủ tịch sầm mặt :
“ Tiền, lại tiền ? Mới cầm đi
50 triệu còn đòi gì nữa ? Bộ tao in được hả ?”
Ong quát tháo vậy thôi, vẫn
gửi cho bà 20 triệu nữa. Vậy mà khi nhận từ tay gã thư ký, bà còn ca cẩm :
“ Có chừng này thôi à ? Tiền
Viện phí cho cô Kim Anh đâu ?”
Gã thư ký cười cợt :
“ Tiền đó con đã đưa thím
tuần trước rồi . Thím mau quên thế ?”
Bà phu nhân nhớ ra, món đó bà
đầu tư vào xây dựng “tổ ấm” với thày nhân điện rồi. Vậy nhưng bà chẳng
lo, bà còn ối tiền xà xẻo của ông, dấu kỹ trong ngân hàng chỉ mỗi bà
biết. Chẳng hạn xây biệt thự ven sông Sàigòn bà quyết toán với ông tiền công
thợ tăng năm chục triệu, tiền vật tư tăng hơn trăm triệu…cộng các
khoản mua trang bị nội thất khác, bà “yểm” đi của ông gần hai trăm triệu. Hay
tiền “lại quả” các công trình ông chỉ định thầu, thường chủ thầu không đưa trực
tiếp cho ông mà qua tay bà và lần nào nó cũng thất thoát vào túi riêng
bà. Bởi vậy tiền bạc với bà là…chuyện nhỏ. Cốt sao … vui vẻ là được. Lần
này đi Vũng Tàu , tiếng là cho tiểu thư tĩnh dưỡng, thực ra để
bà “đổi không khí” với thầy nhân điện. Cứ chui rúc mãi trong cái buồng
chật hẹp cũng bực bội. Phải có biển, có cát, có ánh nắng mặt trời , có rừng
thông … thì cuộc chơi mới đã.
Nghe bà báo tin sẽ đi Vũng
Tàu, ông thày nhân điện run bắn cả người. Ong không lo bị lộ mặt trên bãi tắm
mà lo sức khoẻ của …chính ông. Oi chao cho dù cao hổ cốt, rượu Minh Mạng…cứ mỗi
lần bà tới, ông vẫn lo vãi cả mồ hôi. Mẹ kiếp, làm việc cơ quan còn có 8 giờ
vàng ngọc, có nghỉ giữa giờ, đằng này mỗi lần bà tới là cứ giữ rịt ông ở trên
giường cho đến khi bà phải về chỗ cô Kim Anh , ông mới được buông tha để mà nằm
trên giường thở dốc. Có lần ông đã phải gọi điện cho thằng cháu :” Chết chú mất
thôi cháu ơi. Tha cho chú đi, cho chú chuồn ra Bắc thôi, cứ mãi thế này chắc
chết…”. Gã thư ký lại cười cùng cục :” Sướng nhất chú rồi còn gì, suốt ngày cơm
no bò cưỡi chỉ có khoẻ ra chứ chết sao được ?”. Tuy thế, thỉnh thoảng ghé qua
nhận tiền “ăn chia”, gã cũng mang cho ông khi thì lạng sâm, khi thì cuốn sách
dậy cách giữ gìn sức khoẻ “trong phòng the” và an ủi :” Chú cứ gắng
thời gian nữa, cháu tìm thằng khác thế mạng chú.” Có được niềm hy vọng phía
trước, ông Ba Tạ mới yên tâm tiếp tục “nhiệm vụ cách mạng”. Vả lại số tiền bà
phu nhân “bo” cho ông phải chia với gã thư ký, còn lại cũng chưa nhiều.
Thôi cứ hết chuyến nghỉ mát Vũng Tàu này rồi tính.
Để che mắt thiên hạ, bà phu
nhân không cho ông thày ngồi xe Mẹc, bắt đi ta xi xuống thành phố biển, trọ
khách sạn mãi trên Bãi Dâu, còn bà và tiểu thư Kim Anh ở khách sạn 5 sao Thái
Bình Dương. Ngày ngày bà chỉ đưa cô đi dạo biển quấy quá một hai tiếng, còn lại
phần lớn thời gian hú hí với ông thày tại khách sạn Bãi Dâu. Cô tiểu thư
được mẹ thả lỏng, lúc đầu cũng tức, sau lại thích vì được tự do như gió
biển. Lập tức cô gọi điện về tỉnh nhà rủ cô bạn Tuyết Nhi tới Vũng Tàu
chơi. Cô bạn gái ham vui OK liền và ngay chiều hôm sau đã tới gõ cửa
phòng Kim Anh , tíu tít :
“ Cậu bệnh suốt từ…cái hôm đó
hả ?”
Tiểu thư Kim Anh chữa ngượng
:
“ Bệnh đâu mà bệnh.. . tớ ra
đây đổi gió cho khoẻ thôi mà…”
Tuyết Nhi nhìn quanh hạ giọng
:
“ Tớ ra đây cùng
một…hội vui lắm…”
Kim Anh hốt hoảng :
“ Lại thằng cha bữa đó hả ?
Thôi thôi tớ vái…”
“ Không không, hội này trí
thức đoàng hoàng, toàn doanh nghiệp trẻ cả thôi…Cậu phải dấn thân cho bớt chất
hai Lúa đi chớ …”.
Kim Anh bùi tai, ngay tối đó
khi bà phu nhân vừa xẹt qua rồi lại về khách sạn Bãi Dâu với ông thày ,
cô cũng trang điểm, diện váy áo đỏ choé vẫy ta xi tới chỗ hẹn. Hội Tuyết
Nhi tụ họp trong phòng ăn khách sạn nơi cô trọ. Kim Anh vừa vào, nhạc đã
sầm sầm, tiếng vỗ tay rần rần. Tuyết Nhi lôi Kim Anh ra giữa phòng giới thiệu
trong cả chục ánh mắt đổ dồn . Hoá ra chỉ riêng Kim Anh là diện theo lối
dạ hội, còn các chàng trai, cô gái ăn mặc rất giản dị nom như lớp học Anh văn
buổi tối chứ không phải mini bal . Chính Tuyết Nhi cũng chỉ quần
zean cũ và áo pull nhầu nát. Kim Anh trách :
“ Sao cậu xúi tớ diện đồ dạ
hội ?”
“ Tớ muốn cậu tạo ấn tượng
thật đặc biệt. Nhưng mà đừng có đánh giá qua bề ngoài nha. Ngồi quanh đây
toàn con cái ông lớn cả ….thấp nhất cũng Bộ trưởng…”
Kim Anh vênh mặt :
“ Thì tớ cũng con Chủ tịch
tỉnh…kém gì ?”
Một gã trạc 28 tuổi, thấp
lùn, da ngăm ngăm, cằm bạnh mang tới đưa Kim Anh chiếc ly, giọng trọ trẹ :
“ Nào…mời người đẹp
miệt vườn…”
Kim Anh sa sầm mặt, vừa quay
lưng đi, Tuyết Nhi đã kéo lại ghé tai thì thầm :
“ Con trai Uỷ viên Bộ chính
trị đấy, đừng có làm phật ý hắn…”
Gã cầm bạnh cười hô hố :
“ Nghe nói em là ái nữ đồng
chí Chủ tịch tỉnh có cả trăm mẫu cao su hỉ? Giừ uống với choa một ly hỉ ? Rứa
em ưng rượu tây hay rượu đế ? Thôi chơi “nước mắt quê hương” cho đậm đà tính
dân tộc hỉ …”
Kim Anh miễn cưỡng nhấp một
hớp đã đắng nghẹt cả cổ, ho sặc sụa. Cả đám nhậu vỗ tay la lớn :” Dzô…zdô”. Kim
Oanh nhắm mắt dốc tuột ly rượu vào cổ họng. Gã cầm bạnh lại rót thêm ly nữa :
“ Ly vừa rồi uống mừng cả hội
hỉ ? Còn ly này uống mừng choa hỉ ?”
Kim Anh gạt ly rượu khăng
khăng :
“ Thôi thôi không uống
nữa. Em không biết uống rượu…”
Gã cằm bạnh vẫn cười cợt :
“ Không uống mừng choa thì
mừng …ba em vậy “.
Cô tiểu thư giật mình :
“ Uống mừng ba em chuyện gì
?”
Gã cằm bạnh ghé tai Kim Anh
nói nhỏ :
“ Ba em nhận tiền hối
lộ của đối tác Đài Loan nờ…chiếm đoạt trăm mẫu cao su của nông trường
nờ…Sắp thanh tra rồi tề…Nhưng “zdô tư” đi, choa chỉ nói ông già một tiếng là
mọi chuyện êm ru bà rù…nào , uống đi…”
Kim Anh nghe như tiếng nổ bên
tai, hoá ra mọi việc của ba cô đều bị theo dõi hết, mai mốt ổng bị bắt, gia sản
bị tịch thu, đời cô sẽ ra sao ? Thằng nhóc này là con ông lớn nên mới biết rành
rẽ vậy, thôi đành chiều nó. Cô nhắm mắt dốc cạn cả ly rượu vào cổ họng.
Thế rồi đến ly thứ tư thì cô lảo đảo, ngã nghiêng người làm gã cằm bạnh phải
gạt hết ly tách bế cô lên đặt nằm ngửa trên bàn. Gã vỗ hai tay vào nhau :” Nào
xin mời uống rượu không ly…”. Cả đám xúm lại quanh Kim Anh. Cô kinh hoàng
oằn người trong lúc tua tủa những bàn tay vươn tới giật tung hết xiêm áo . Gã
cằm bạnh cầm chai rượu trịnh trọng rưới lên thân hình trần trụi của cô, hí
hửng : “ Nào…xin mời …xin mời…” . Kim Anh tối tăm cả mặt mũi, cố giãy
giụa trong cảm giác có cả chục con đỉa bò trên mình cô hút máu. Tuyết Nhi
châm thuốc hút phì phèo đứng coi . Gã cằm bạnh tới gần :
“ Nào, giờ tới lượt em chớ ?”
“ Thôi thôi, trò này xưa lắm
rồi dẹp đi, giờ “lắc” cho vui…”
Gã cằm bạnh ra hiệu cho hai
tên khiêng Kim Anh lên phòng, dẹp hết bàn ghế, phân phát mỗi đứa một viên
thuốc xinh xinh màu hồng . Lát sau cả đám đã quay cuồng trong tiếng nhạc
gào rú.
Trong
lúc đó ở khách sạn Bãi Dâu ông thày nhân điện và bà phu nhân ngồi uống rượu “cá
ngựa” . Ông sướng tê người, có thằng nào được vợ Chủ tịch tỉnh phục dịch thế
này ? Cùng lắm vào quán karaoke cho tiếp viên nó lau mặt, rót rượu là thượng
số. Đằng này hơn cả thế , bóc được con tôm nướng nào, bà phu nhân lại chấm vào
chén mù tạt, đưa lên tận miệng ông xơi. Tôm chưa hết, hầu phòng đã bưng tiếp
lên hàu sống ướp lạnh. Bà ép:
“
Hàu tươi lắm, tụi nó mới bắt về , ông ráng ăn đi cho mát…”
Thì
ăn , dẫu bụng căng căng nhưng cái món hàu sống này chưa ăn bao giờ, cứ thử xem
sao. Quả ngon thật, vừa lành lạnh vừa ngọt tê đi lại cả cay cay nữa. Một mình
ông thày cứ tì tì đánh hết đĩa hàu. Bà phu nhân không ăn, bà đã thừa mứa
chứa chan ba cái món hải sản tươi sống, bà chỉ ngồi tiếp ông thôi. Với ông Chủ
tịch chưa khi nào bà săn sóc thế. Món ăn bày lên bàn, bà cứ tiếp cho …bà cái
đã, chồng và con gái cứ tuỳ nghi, thích ăn thì gắp, ăn đủ rồi đứng lên ai về
phòng nấy . Bà chẳng gắp cho ai bao giờ. Chỉ với ông thày bà mới săn sóc
đặc biệt thế. Rõ tội nghiệp, ăn uống nào có thiếu mà người thày cứ ốm nheo ốm
nhách. Để hôm nào ghé Chợ Lớn cắt cho ông thày chục thang thuốc bổ cho da dẻ đỏ
đắn. Hết món hàu lại đến món cá sushi Nhật Bổn. Toàn món đầu tiên trong đời ông
thày nên không thể bỏ qua. Tới món thịt cừu nướng kiểu Nga ông mới nhận ra đã
quá khẩu, bụng ậm ạch muốn lăn ra giường đánh giấc. Vậy nhưng bà phu nhân đâu
chịu , mới chập tối bà đã lôi lên giường , thủ thỉ bên tai làm ông mắt nhắm mắt
mở gắng gượng chiều bà. Bất chợt ông đau nhói ngang lưng, rồi thì cột sống
tưởng như đang tua tủa ra cả trăm cái gai nhọn hoắt khoan xoáy vào thần kinh.
Ông kêu thét làm bà phu nhân tưởng ông khoái ngất lại càng ghì xiết
dữ dội. Sau cùng bà cũng buông ông lăn kềnh ra giường, còn bà khoan khoái duỗi
thẳng buông mình vào giấc ngủ.
Đêm
đó bà nằm mơ thấy ông Chủ tịch lên cơn nhồi máu cơ tim chết trong bệnh viện .
Đám ma ông to lắm, có cả dàn cán bộ các ban, ngành, đoàn thể trực quan tài, có
cả ông Bí thư tỉnh uỷ đọc điếu văn. Rồi bà lại mơ thấy đám cưới của bà
với ông thày nhân điện. Ôi chao sao cưới lớn vậy ? Cả một đoàn xe con nối đuôi
sau chiếc xe Mercedes kết hoa chở bà trong bộ đồ cưới voan trắng ngồi
cạnh ông thày nhân điện comlê, thắt càvạt nom ra dáng chú rể. Đoàn xe rẽ
vào nhà hàng, xung quanh bà bao nhiêu hoa, bao nhiêu người chào đón. Cô dâu chú
rể được đưa lên bục cao xung quanh đèn chớp loe loé . Giấc mơ cứ triền miên đến
khi tỉnh dậy trời đã sáng loà. Bà phu nhân nhìn sang bên vẫn thấy ông thày nằm
còng queo. Cảm giác khoan khoái thức dậy sau đêm tân hôn, bên cạnh có người
chồng thân yêu làm bà cất giọng ngọt lịm :
“
Này mình…dậy đi mình…”
Ông
thày vẫn im phăng phắc làm bà phu nhân phải lay ông :
“
Mình ơi, dậy đi, muộn rồi…”
Ông
vẫn im phăng phắc. Bà chợt thấy người ông ngây đơ, mắt trợn ngược. Ối trời ôi,
sao thế này ? Ông ấy làm sao thế này? Bà ngồi phắt dậy kinh hoàng nhận ra ông
thày nhân điện đã chết từ lúc nào. Bà vội nhảy bổ vào phòng tắm mặc quần áo rồi
trở ra nhặt nhạnh hết đồ của bà, bỏ mặc ông thày chết còng queo trên giường,
bước vội ra khỏi phòng , đóng cửa lại rồi chạy ra khỏi khách sạn như ma đuổi.
Buổi
sáng bãi tắm còn thưa thớt . Mặt trời trải lên mặt biển mênh mông hàng ngàn cái
kim loá mắt. Rầy rà quá, ổng chết thật rồi, nếu không báo công an , chỉ chiều
nay hay sáng mai người ta phá cửa buồng phát hiện xác chết và nhất định
bà sẽ bị hỏi tới, lúc đó mọi chuyện toé loe và ông Chủ tịch sẽ mất hết uy tín .
Chết thật, tình thế nghiêm trọng rồi. Mà ông thày lạ thật, mang tiếng có
nhân điện trong người sao chết cái rụp vậy ? Thôi phải rồi, chiều qua bà ép ông
ăn nhiều quá đến bội thực rồi lại còn ép ông “làm chuyện kia” tới mức quá
tải. Nhưng lẽ ra ông nên chờ bà về khách sạn với Kim Anh rồi hãy….chết thì hay
cho bà biết chừng nào. Đằng này khách sạn thừa biết đêm qua bà ở lại với ông và
sáng nay ông chết, vậy mới rầy rà. Phải về nhà ngay, kể hết với chồng để ông
giải quyết . Ông Chủ tịch vốn xuất sắc dàn xếp mọi vụ việc, dù tày đình, rắc
rối đến đâu cũng êm xuôi hết. Bà phu nhân vội vẫy taxi về khách sạn. Cô
tiếp tân vui vẻ đưa chìa khoá phòng, báo cô Kim Anh đi khỏi từ chiều qua chưa
về làm bà phu nhân tức tối hỏi dồn :
“
Nó đi đâu ? Nó đi với ai ?”
Cô
tiếp tân lễ phép trả lời có cô bạn tới đón Kim Anh đi chơi và cô ấy cũng không
nhắn gì bà. Chết cha rồi, bà phu nhân lên phòng và nằm vật ra giường, “cơn ông
chưa qua, cơn bà đã tới”, ông thày nhân điện chết bất đắc kỳ tử còn đó lại thêm
chuyện Kim Anh mất tích có khổ không ? Trời ơi là trời…Bà phu nhân than trời
rồi nhỏm dậy. Qua bao năm trui rèn trong cách mạng, bản lĩnh của bà đã sắt
thép, cảnh ngộ có phức tạp, hiểm nguy đến đâu cũng khó mà bẻ gãy. Lập tức bà
gạt phăng cái “yếu đuối đàn bà”, mở tủ lạnh uống một ly sâm mát, nhấn nút cho
cái máy tính trong đầu nhoay nhoáy làm việc ? Có cần thiết báo cho ông
Chủ tịch không ? Ông biết rồi cũng lại gọi thằng thư ký chạy đi giải quyết và
trơ cái mặt bà ra đi nghỉ mát với trai ? Gọi thằng Ba, Giám đốc công an tỉnh
thì rồi thế nào nó cũng báo ông Chủ tịch lại càng rối rắm. Tốt hơn hết tự tay
bà giải quyết. Bà ra cửa sổ nhìn xuống bãi tắm những đôi trai gái đang nô giỡn,
một ông già bụng bự nằm bên một cô gái trẻ, một chị hàng rong gánh cua bể luộc,
một gã thanh niên lực lưỡng đang đẩy một chiếc thuyền ra khơi. Hình ảnh đó loé
lên ý tưởng làm khuôn mặt bà phu nhân tối sầm và đôi mắt quắc lên.
Bà quên hết mọi cảnh vật, chìm đắm trong những mưu toan , những ý nghĩ đuổi
nhau trong đầu, toàn thân bất động như pho tượng đá. Tiếng chuông điện thoại
làm bà sực tỉnh. Tưởng ai, hoá ra cô Kim Anh :
“
Đêm qua con bị trúng gió phải nằm lại ở …nhà bạn, không về được…”
“
Nhà bạn cô ở đâu ?”
“ Ở
phố…phố…mà khó tìm lắm , mẹ cứ để con nghỉ lại tối con về…”
Bà
phu nhân nghiến răng kèn kẹt :
“
Vậy cô ở lại luôn đi, khỏi về…càng ngày cô càng không coi mẹ cô ra cái khỉ khô
gì …”
“
Thôi mà mẹ, tối con về…”
Tiếng
cúp máy cái rộp càng làm bà phu nhân nổi máu điên. Con nhỏ này ngày càng
quá đáng, không xử nó không khéo có ngày nó chơi cả ma tuý. Nhưng cứ để nó đấy,
trước mắt phải giải quyết cho êm vụ ông thày nhân điện đã. Bà gọi điện cho gã
thư ký :
“
Mày đang ở đâu vậy ?”
“
Con đang ở Sàigòn thu xếp công chuyện cho chú …”
“
Mày phóng ngay xe đi Vũng Tàu gặp tao có việc khẩn cấp…”
Gã
thư ký dãy lên như đỉa phải vôi :
“ Í
không được đâu thím ơi, việc này chú giao cho con quan trọng lắm, có tầm chiến
lược đó thím …”
“
Vứt cha cái chiến lược của mày đi . Mày cho lão lái xe nghỉ lại khách sạn còn
mày phóng taxi xuống đây …”
“
Chuyện gì đó thím ? Có quan trọng lắm không ?”
Bà
Phu nhân liếc đồng hồ :
“
Bây giờ là 9 giờ sáng, chậm nhất 11 giờ mày phải gặp tao không chết cả chùm…”
Gã
thư ký ca cẩm hồi nữa rồi mới nhận lời. Đặt máy xuống, bà phu nhân vào phòng
tắm, ngâm mình vào bồn nước lạnh. Hơn lúc nào hết, bà cần sự lạnh lẽo của cái
đầu cũng như cái mình để mọi tính toán thật tỉ mỉ, chính xác , lường trước mọi
việc , nắm chắc phần thắng. Bà cảm giác đang lèo lái con thuyền vượt qua bao
ghềnh đá, bao sóng dữ , chỉ sơ sẩy chút là bị dòng nước cuốn xuống địa ngục.
Trong ván bài này, bà phải gạt bỏ hết rung động con tim, giữ cái đầu thật băng
lạnh, mục tiêu là cái phải đạt được bằng bất kỳ thủ đoạn nào ? Ngắm gương trên
tường, bà thấy cơ thể mập tròn thời gian đã bắt đầu làm biến dạng . Ôi dà…bà
cười nhếch miệng, con người ta, lột trần ra ai cũng như ai, chỉ hơn nhau cái
đầu. Cái đầu phải biết suy nghĩ, tính toán vừa chi ly tỉ mỉ, lại vừa có tầm
nhìn xa và nhất quyết phải lãnh đạo toàn diện được chân tay, mình mẩy, nhất
là con tim là cái vốn làm con người ta dễ mù quáng. Bà tự hào mình
đã có được cái đầu ấy, lắm khi còn vượt cả ông Chủ tịch. Chứ lại không ư ? Để
ông ngồi được vào cái ghế đó, bà cũng đã phải nát đầu nát óc tìm trăm phương
ngàn kế giúp ông. Không có bà, hẳn ông còn lẹt đẹt mãi chức Trưởng
phòng cấp huyện. Đôi khi ông ngập ngừng khi cần quyết đoán, bà lại nhắc :” Thì
ông vẫn bảo “ Bất độc bất anh hùng” là gì ?””. Được bà bày vẽ và hối
thúc, ông mới liều mạng tiến lên, tiến lên đến cái ghế Chủ tịch tỉnh bây
giờ.
Nhưng
chắc ông cũng chỉ lên tới đó là đụng trần. Thân thể ông ngày càng bệnh tật tất
nhiên tham vọng và tinh thần quyết đấu cũng xuống theo. Giữ ông ở cái ghế đó
được hết nhiệm kỳ cũng là khá lắm. Con người bạc nhược vậy đua sao được vào
“nhà đỏ”, vào Ban chấp hành trung ương mà giật lấy cái ghế Bí thư tỉnh uỷ của
ông Sáu ? Bà cứ trần truồng nằm trong bồn tắm nghĩ ngợi và tự hào về cái
đầu của bà.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét